Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 889 - Mọi người cùng nhau ăn bữa cơm đi (tt)



Chương 889: Mọi người cùng nhau ăn bữa cơm đi (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmSắc mặt Đàm Linh hơi đổi.Vậy thì thật phiền toái.Lúc trước cho dù Thôi Thanh là cảnh giới tầng ba, nàng ta là cảnh giới tầng nhưng hai người đánh nhau nàng ta cũng chưa chắc sẽ thua.Nhưng hiện tại kém hai cảnh giới, nàng ta dù có lòng tin cũng đánh không lại.Ánh mắt của nàng ta nhịn không được rơi vào trên người Lữ Thiếu Khanh, tên hỗn đản này đã nói sẽ giúp nàng ta giải quyết phiền toái.Ánh mắt Thôi Thanh cũng dừng ở trên người Lữ Thiếu Khanh, sau khi nhìn thấy dáng người gầy gò của Lữ Thiếu Khanh, ánh mắt hiển thị rõ sự khinh miệt.Lữ Thiếu Khanh đón nhận ánh mắt của Thôi Thanh, nhếch miệng cười, khiến sắc mặt Thôi Thanh có vài phần mất tự nhiên.Trong lòng âm thầm kinh ngạc, cái tên này, sao thoạt nhìn vừa có chút đáng ghét lại vừa có chút thuận mắt nhỉ?Lữ Thiếu Khanh cười rộ lên, mở miệng nói: "Đánh cái gì mà đánh, dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý. Tất cả mọi người là người một nhà, đánh đánh giết giết làm gì? Phá hư đoàn kết của Thánh Địa.""Ha ha..." Kiếm Lan nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh như thế, nhịn không được cười ha ha, làm cho người xung quanh cũng nhao nhao liếc mắt nhìn.Thân phận người tới nơi này cũng không đơn giản, không ít người nhận ra là người Kiếm gia, Thôi gia, vội vàng dời ánh mắt, e sợ đường đột đắc tội.Thôi Thanh cũng cười rộ lên, vô cùng khinh thường: "Nghe Kiếm Lan tỷ tỷ nói tên nhà quê ngươi là một kẻ hèn nhát, vốn còn không tin, không ngờ thật đúng là một tên hèn."Đàm Linh cũng buồn bực không thôi, cảm thấy sai lầm lớn nhất đời mình chính là gặp phải Lữ Thiếu Khanh.Loại bảo tiêu chết tiệt gì vậy? Bảo tiêu hèn nhát à.Sao người Thánh tộc lại có một tên nhát gan như vậy chứ? Mất hết mặt mũi người Thánh tộc.Người ta đều đã khiêu chiến đến ngay trước mặt, còn không dám nghênh chiến, tức chết ta rồi.Một thân thực lực đều là giả bộ sao?Đàm Linh quát: "Ngươi câm miệng cho ta."Không thể để cho hắn tiếp tục làm mình mất thể diện được.Đối thủ lần này không phải là con chó con mèo gì, mà là đối thủ cùng cấp bậc với mình, thực lực mạnh hơn nữa thì thế nào, thua trận không thua người.Lữ Thiếu Khanh phất phất tay với nàng ta: "Quy củ cũ, để ta xử lý.""Không cần!"Đàm Linh thở phì phò từ chối, cho ngươi tới, mặt mũi của ta có còn được nữa không?"Được rồi, được rồi." Lữ Thiếu Khanh không miễn cưỡng, nhưng hắn lại nói với Đàm Linh: "Dù thế nào, cũng phải cơm nước xong xuôi rồi nói sau chứ?"Hắn lại nói với Thôi Thanh và Kiếm Lan: "Hai vị, ăn cùng không?"Thôi Thanh Kiếm Lan sửng sốt.Đàm Linh cũng khó có thể tin nhìn Lữ Thiếu Khanh.Hỗn đản, ngươi ở phe nào vậy?Tại sao bên cạnh ta lại dễ dàng xuất hiện phản đồ như vậy?Hai người bọn họ và ta không hợp nhau, là đối thủ của ta, ngươi lại còn muốn mời họ cùng ăn cơm?Đầu óc ngươi làm từ cái gì vậy?Đàm Linh càng nghĩ càng tức, tâm tình tốt đẹp ngày hôm nay đã bị hủy hoại toàn bộ ở đây.Gia hỏa hỗn đản.Đàm Linh thở phì phò nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh có vẻ mặt tươi cười, đang khách khách khí khí với Thôi Thanh và Kiếm Lan, rất có xúc động cào chết cái tên không biết tốt xấu này.Đối mặt với Lữ Thiếu Khanh như vậy, Thôi Thanh và Kiếm Lan thậm chí hồ nghi liếc nhau, rất là khó hiểu.Thôi Ân thậm chí không khách khí hỏi Kiếm Lan: "Hắn không có bị bệnh chứ?"Kiếm Lan không chắc: "Hẳn là đầu óc có vấn đề."Hai người nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh một lần nữa, Lữ Thiếu Khanh vẫn cười híp mắt, nụ cười như vậy trong mắt hai người bọn họ chính là nụ cười ngu xuẩn."Hai vị, các ngươi tới nơi này cũng là ăn cái gì đúng không? Nếu đã như vậy, tất cả mọi người là người quen, cùng nhau ăn thì như thế nào? Ta mời khách!"Lữ Thiếu Khanh vỗ ngực ầm ầm, hào khí ngất trời: "Không phải ngay cả ăn cùng chúng ta các ngươi cũng không dám chứ?"Kiếm Lan nhịn không được hỏi: "Ngươi đang có chủ ý xấu gì?"Thật bất thường.Chưa từng thấy người nào lại muốn mời đối thủ ăn cơm."Vẫn là câu nói kia, dĩ hòa vi quý, ta không muốn nhìn thấy các ngươi gà nhà lại bôi mặt đá nhau, đến đây đi, để ta hóa giải mâu thuẫn của các ngươi. Đương nhiên, sợ thì thôi."Lữ Thiếu Khanh xoay người gọi một tiểu nhị: "Sắp xếp phòng tốt nhất cho chúng ta, đừng để người khác quấy rầy chúng ta."Thôi Thanh cười ha ha: "Được, ta xem ngươi đang có âm mưu quỷ kế gì."Nhìn thấy dáng vẻ thở phì phò của Đàm Linh, Thôi Thanh cảm thấy bữa cơm này không ăn cũng phải ăn.Đàm Linh bên này tức giận đến cơ thể đang phát run, tên hỗn đản này, quá đáng giận.Nàng ta rất muốn xoay người rời đi, nhưng giọng Lữ Thiếu Khanh vang lên bên tai nàng ta: "Tỷ tỷ, ngươi cũng không muốn bị các nàng ta xem thường chứ..."Đàm Linh vốn định rời đi, nghe xong lời này của Lữ Thiếu Khanh, nàng ta lại thay đổi chủ ý.Nói không sai, không thể để cho hai người các nàng xem thường được.Lữ Thiếu Khanh dẫn đầu đi lên lầu.Đàm Linh đuổi theo, ở bên cạnh hắn hung tợn hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"Lữ Thiếu Khanh chắp hai tay sau lưng, trách trời thương dân, vẫn nói như vậy: "Ta không đành lòng thấy các ngươi gà nhà lại bôi mặt đá nhau, huynh đệ diên tường (1), ta muốn hóa giải mâu thuẫn của các ngươi."(1) Hai anh em dù cãi nhau ở nhà nhưng vẫn có thể chống lại sự bắt nạt từ người ngoài.Sau khi nói xong, trong ánh mắt lộ ra kiên định, biểu cảm kiên quyết.Dáng vẻ như cho dù phía trước là núi đao biển lửa, hắn cũng muốn xông vào một lần.Đàm Linh vô lực chửi bới.Ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Còn ngây thơ như vậy sao?Loại chuyện này khó giải, căn bản không có khả năng hóa giải mâu thuẫn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận