Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1744

Chương 1744Chương 1744
Người vừa đến là một vị lão giả, da hồng tóc trắng buộc cao, như một vị thần tiên lão gia gia
Ông ấy không giận tự uy, một thân chính khí, chắp hai tay sau lưng xuất hiện trước mặt mọi người.
Khiến cho người ta cảm giác như đấng cứu thế giáng lâm.
Đoan Mộc lão tổ nhìn người nọ, không nhịn được mà run lên hai lần, đây vẻ kinh hãi.
Lão ta nghẹn ngào kêu lên: "Địch Bỉnh Châu!"
Người xung quanh nghe vậy, có một số người nghi hoặc. Cái tên này thật lạ tai.
Nhưng có một số người, sau khi sững sờ thì có vẻ kinh ngạc.
"Địch Bỉnh Châu, đại trưởng lão Ngọc Đỉnh Phái!"
"Là ông ấy?"
"Ông ấy cũng là Hóa Thần ư?"
"Nói nhảm, từ rất lâu trước kia ông ấy đã đạt cảnh giới Nguyên Anh tầng chín, mấy năm nay thế đạo biến hóa, ông ấy không phải Hóa Thần coi như không có thiên lý."
"Ông ấy còn mạnh hơn cả Đoan Mộc lão tổ, trước mặt ông ấy Đoan Mộc lão tổ chỉ có thể gọi nhân tài mới nổi. Chúng ta được cứu rồi!"
"Đây... đây là chuẩn bị của minh chủ sao?"
"Là cứu binh mà minh chủ mời đến sao?"
Có người khẽ hô lên một tiếng nhắc nhở mọi người.
Mọi người nhìn sang Nhan Hồng Vũ, lúc này Nhan Hồng Vũ mới đứng lẳng lặng đứng một bên tựa như một đóa hoa lặng lẽ nở rộ.
Tới bây giờ mọi người mới hiểu được, mọi người đều bị Nhan Hồng Vũ lừa.
Trước đó mọi người vẫn cảm thấy Nhan Hồng Vũ đã hết biện pháp ứng phó với cục diện trước mắt.
Trên thực tế, Nhan Hồng Vũ đã chuẩn bị sẵn vị đại trưởng lão Ngọc Đỉnh Phái này phía sau.
Để phòng ngừa tin tức bị tiết lộ, nhất định Địch Bỉnh Châu đang ở một nơi cực kỳ xa, nhận được tín hiệu của Nhan Hồng Vũ mới chạy đến.
Mới vừa rồi nói chuyện với Đoan Mộc lão tổ chỉ là thủ đoạn để nàng ta kéo dài thời gian mà thôi.
Không thể coi thường.
Đông đảo tu sĩ hiểu ra được thì nhìn Nhan Hồng Vũ bằng ánh mắt phức tạp.
Không một ai biết mình bị lừa.
Không ít người đang âm thầm nghĩ rằng, nhất định Đoan Mộc lão tổ rất ấm ức nhỉ?
Hiện giờ Đoan Mộc lão tổ đâu chỉ có ấm ức thôi đâu, giờ lão ta muốn phụt mau đó.
Vốn coh răng mình đã nắm vững được thắng lợi, không ngờ cuối cùng lại bị đùa bốn.
"Đáng... đáng chết!"
"Nha đầu thối, ta nhất định phải giết ngươi!"
Địch Bỉnh Châu hừ một tiếng: "Đoan Mộc Kình Thiên, ngươi coi như ta không †ôồn tại sao?"
"Không ngờ ngươi lại phản bội nhân tộc, làm chó săn cho Ma tộc."
"Vừa vặn, thù mới hận cũ, hôm nay chúng ta cùng nhau giải quyết."
"Ta muốn giết các ngươi!"
Bỗng nhiên Đoan Mộc lão tổ hét lớn một tiếng, khí tức toàn thân trào dâng, Địch Bỉnh Châu cũng vội vàng ra tay.
Nhưng không ngờ Đoan Mộc lão tổ lại chỉ giả bộ, lập tức xoay người bỏ chạy.
"Chạy đi đâu?"
Địch Bỉnh Châu nhanh chóng đuổi theo truy sát.
Mọi chuyện không ngừng xoay chuyển, ai nấy đều hãi hùng khiếp vía.
Lúc này đông đảo tu sĩ ngây ngốc nhìn lên bầu trời, hơn nửa ngày sau vẫn quên cả thở. Đoan Mộc lão tổ xuất hiện, vốn cho rằng bọn họ đều xong đời.
Không ngờ Nhan Hồng Vũ vẫn còn để lại đòn dự trữ, cứu vớt bọn họ.
"Minh chủ, quả nhiên uy vũ!"
"Vẫn may còn có minh chủ!"
"Không có minh chủ, chúng ta đều xong đời rồi!"
Đối tượng nịnh bợ của mọi người đã chuyển sang Nhan Hồng Vũ.
Trải qua một lần này, mọi người càng thêm tin phục Nhan Hồng Vũ.
Về chuyện đổi minh chủ gì đó, mọi người coi như chưa từng xảy ra.
Nhan Hồng Vũ ôm đùi Lữ Thiếu Khanh chạy, nhưng Ngọc Đỉnh Phái lại làm cái chân.
Lữ Thiếu Khanh là người Tề Châu, với Đông Châu dù sao cũng là người ngoài.
Ngọc Đỉnh Phái thì khác, dù sao bọn họ cũng là thế lực bản thổ, làm gì cũng dễ khiến người địa phương tin phục hơn.
Nhan Hồng Vũ cũng không nhịn được mà thở ra một cái nhẹ nhàng thật dài, vẫn may mà còn kịp.
Đến giờ Nhan Hồng Vũ mới buông lỏng, nhưng vừa thả lỏng, nàng ta bỗng nhiên cảm thấy không còn cả sức để bước đi.
Vừa rồi quá căng thẳng, bây giờ lại được thả lỏng mới cảm thấy không còn chút sức lực nào.
Nàng thật sự muốn nằm xuống nghỉ ngơi một hồi.
Nhưng mài!
Nhan Hồng Vũ nhanh chóng tỉnh lại, nhìn về phía xa xa. Thiên địa vẫn còn đang không ngừng chấn động, trận chiến phía xa còn chưa kết thúc.
Giọng nói của Địch Bỉnh Châu nhàn nhạt quanh quẩn trong không gian: "Đoan Mộc Kình Thiên, ngươi tâm thuật bất chính, muốn hãm Ngọc Đỉnh Phái ta bất nghĩa."
"Đoan Mộc gia của ngươi hôm nay là các ngươi tự tìm lấy"
"Ngươi phản bội nhân tộc, đầu nhập Ma tộc, hôm nay ta nhất định phải diệt trừ ngươi vì Đông Châu."
Đoan Mộc lão tổ, cũng chính là Đoan Mộc Kình Thiên, âm thanh tức giận của lão ta vọng vào tai mọi người: "Ngươi bớt ở đây nói những lời nhảm nhí này đi, được làm vua thua làm giặc, hết thảy đều do kẻ thắng là ta viết."
Song phương vừa mắng chửi nhau vừa đánh.
Bên này Nhan Hồng Vũ cũng rất căng thẳng, có tu sĩ tỉnh mắt nhận ra được sự lo lắng của Nhan Hông Vũ.
Người này lập tức trấn an Nhan Hồng Vũ: "Minh chủ không cần lo lắng, Địch tiền bối mạnh hơn Đoan Mộc lão tặc nhiều."
Đoan Mộc Kình Thiên đã biến thành Đoan Mộc lão tặc.
Có người đã nói, những người khác sẽ không cam lòng lạc hậu, nhao nhao nói theo.
"Đúng vậy, ba trăm năm trước Địch tiền bối đã nổi danh Đông Châu, khi đó Đoan Mộc lão tặc vẫn chỉ là một Kết Đan kỳ nho nhỏ."
"Những năm gần đây thiên địa thay đổi, Đoan Mộc lão tặc mới đột phá Hóa Thần, nhưng chắc chăn nội tình không thể so sánh được với Địch tiền bối."
"Cảnh giới của minh chủ cũng rất tốt, chỉ cần thêm chút thời gian, chắc chắn sau này có thể vượt xa Đoan Mộc lão tổ."
"Loại bại hoại như Đoan Mộc lão tặc này nào có thể sánh được với minh chủ?"
Trong lúc nhất thời, tiếng nịnh hót liên tiếp vang lên, một đám gió chiều nào theo chiều nấy gật gù đắc ý, lắc tới lắc lui.
Hai người Ngao Thương, Mị Phi thấy rất khó chịu.
Quả nhiên là đồ nhà quê, nịnh hót thật thối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận