Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2375: Ta cùng bọn chúng cũng rất quen biết (length: 6665)

Hồ Tuyết hận không thể phun máu vào mặt Lữ Thiếu Khanh.
"Khiêm tốn?" Hồ Tuyết không phục, "Ngươi có biết không?"
Còn nói là quái vật, lời này ngươi nói còn ít sao?
Lúc ngươi nói, sao ngươi không nghĩ xem bản thân mình có khiêm tốn hay không?
"Có chứ, ngươi hỏi sư điệt ta xem, ta làm người có khiêm tốn lễ độ không?"
Đồ Diệu Ý quay mặt đi chỗ khác, loại lời trái lương tâm này, nàng không thể nói ra được.
Dù người này là sư bá của nàng.
Hồ Tuyết cũng chẳng buồn nói chuyện.
Đối mặt với người da mặt dày, hắn thật sự hết cách.
Hắn chỉ có thể đem sự chú ý lần nữa dồn vào cuộc chiến trên không.
Liễu Xích sau khi làm trọng thương quái vật, càng đánh càng thuận tay, hết lần này đến lần khác cho quái vật đòn chí mạng.
Khiến quái vật gầm rú liên tục, nhưng không có bất kỳ biện pháp nào.
Các tu sĩ Yêu tộc nhìn thấy trận chiến đều hưng phấn vô cùng.
Quái vật Đại Thừa kỳ xuất hiện, giống như đám mây đen phủ lên bọn hắn.
Sự cường đại của Liễu Xích làm đám mây đen này tan đi, khiến trong lòng bọn họ thêm mạnh mẽ.
"Tuyệt vời, lần này thắng chắc rồi."
Hồ Tuyết ở bên cạnh nói tiếp.
Lữ Thiếu Khanh vẫn cứ dội cho hắn một gáo nước lạnh, "Cẩn thận chút đi, ta nói ngươi bớt ba hoa đi, đừng có bốc đồng vậy."
"Đôi khi nói quá lời dễ bị gậy ông đập lưng ông đấy, giống như cái miệng quạ đen."
"Miệng quạ đen?" Hồ Tuyết nghiến răng, ngươi cái tên khốn kiếp này sao cứ muốn ta đổi chủng tộc vậy?
Hắn mười phần không phục, chỉ vào trên kia nói, "Ngươi nói thử xem, hiện giờ quái vật làm sao mà lật bàn?"
"Quái vật đã lộ rõ vẻ rã rời, sức chiến đấu giảm mạnh, sao có thể là đối thủ của Liễu Xích tiền bối?"
Ở trên kia, quái vật đã liên tục bại lui, chỉ cần không phải kẻ mù đều có thể thấy Liễu Xích giành được thắng lợi chỉ là chuyện sớm muộn.
"Chẳng lẽ ngươi nói Liễu Xích tiền bối sẽ bại dưới tay quái vật?"
Đối diện với câu hỏi của Hồ Tuyết, Lữ Thiếu Khanh gật đầu, "Đúng vậy, biết đâu chừng sẽ thua quái vật."
Hồ Tuyết nhíu mày, hắn lại quan sát thêm một lát.
Liễu Xích vẫn cứ vững vàng chiếm thế thượng phong.
Hồ Tuyết càng xem lại càng cảm thấy Liễu Xích như đang cưỡi diều hâu, không thể thua được.
"Đều như vậy rồi, sao có thể thua?" Hồ Tuyết cả gan nói ra câu này.
Theo Hồ Tuyết vừa dứt lời, ầm một tiếng, trong trời lôi quang đầy trời, quái vật Đọa Thần lần nữa bị trọng thương.
Lần này bị thương càng nặng, khí thế suy giảm đáng kể, vô luận là sức mạnh hay tốc độ đều yếu đi, trạng thái vô cùng tệ.
Quái vật quay người bỏ chạy.
Hồ Tuyết thấy vô cùng cao hứng, chỉ vào phía trên hô to, "Nhìn, thắng rồi!"
"Thắng rồi sao?" Đồ Diệu Ý cũng hưng phấn kêu lên.
Sau đó còn không quên an ủi Lữ Thiếu Khanh, "Sư bá người nhìn nhầm cũng không có gì, bình thường thôi."
Hồ Tuyết bên này đắc ý lắm "Nhìn nhầm? Hừ cố tình đó."
Trong lòng Hồ Tuyết thầm mừng rỡ, hừ cho ngươi tên này cả ngày ở đây giả bộ ngầu quá đấy đi?
Xem thường Liễu Xích tiền bối hả?
Lữ Thiếu Khanh mỉm cười, "Hắn thắng ta cũng rất vui."
Vui?
Hồ Tuyết tỏ vẻ không tin, "Sao ta không thấy được?"
Lữ Thiếu Khanh vạch trần hành vi này của Hồ Tuyết, "Ngươi đúng là mắt chó coi thường người khác!"
Má!
Hồ Tuyết muốn cắn người, "Ngươi mới là chó ta là hồ ly."
"Ngươi là động vật họ chó, ngươi cũng chẳng khác gì Cẩu Soa."
Hồ Tuyết tức đến không nói nên lời.
Mà Yêu Hoàng thành nơi này vang lên tiếng hoan hô sau khi Liễu Xích chiến thắng, tất cả mọi người nhảy nhót hoan hô nhao nhao lớn tiếng gọi để phát tiết kích động trong lòng.
Còn đám người thượng tầng Yêu tộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Liễu Xích thắng lợi, đồng nghĩa Yêu tộc sẽ không tái xuất hiện tình huống Xương Thần kia nữa.
Trong lòng mọi người vui vẻ, hơn ba trăm năm trôi qua, cuối cùng ở phía Yêu tộc cũng đã xuất hiện một người có thể ngăn cản quái vật Đại Thừa kỳ.
Yêu tộc có thể tự mình làm chủ vận mệnh.
Nhưng chưa kịp để mọi người vui mừng quá lâu.
Ngay lúc Liễu Xích đuổi tới gần khe nứt, lại có một tiếng rít chói tai từ trong khe truyền đến, một bóng đen từ trong khe lao ra, xông thẳng về phía Liễu Xích.
Thần sắc đám người Yêu tộc đại biến.
Lại một vị quái vật Đại Thừa kỳ?
Bất quá tương tự, ở Yêu Hoàng thành cũng có người quát lớn, "Đừng làm càn!"
Một đạo thân ảnh khổng lồ xuất hiện, ngăn cản bóng đen kia, chặn hành vi muốn đánh lén Liễu Xích của nó.
Thân ảnh vạm vỡ tựa bức tường lạnh lùng chặn quái vật lại, khiến vô số người Yêu tộc cảm thấy an tâm.
Người đến cũng là người quen của Lữ Thiếu Khanh, Đại Thừa kỳ thứ hai của Yêu tộc, Hung Trừ.
"Quái vật thật giảo hoạt. . ." Việc xuất hiện quái vật Đại Thừa kỳ thứ hai, khiến trong lòng mọi người nảy sinh dự cảm không ổn.
Trong lòng lại sinh ra một nỗi lo lắng.
Nhưng rất nhanh, nỗi lo lắng trong lòng mọi người liền tan biến, vì quái vật mới xuất hiện không phải đối thủ của Hung Trừ.
Hung Trừ cũng là thiên tài, thực lực không thua gì Liễu Xích.
Sau khi hắn ra tay, cũng đánh con quái vật kia đến thân tàn ma dại.
Thấy cảnh này, Chòm Râu không khỏi thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra mấy phần tươi cười.
May là bọn họ còn có vị Đại Thừa kỳ thứ hai.
"Vẫn còn tốt. . ."
"Không tốt." Thanh âm của Lữ Thiếu Khanh vang lên.
Hồ Tuyết trừng mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh, ngươi rốt cuộc là người bên nào vậy?
Hồ Tuyết vừa định mắng Lữ Thiếu Khanh, một khắc sau, tất cả mọi người kinh hô.
Hồ Tuyết vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy một màn kinh dị.
Một cái vuốt nhọn xuyên thủng ngực Liễu Xích, máu tươi từ móng vuốt chảy xuống.
Quái vật Đại Thừa kỳ thứ ba lặng lẽ xuất hiện, thành công đánh lén Liễu Xích.
"Liễu, Liễu Xích!"
"Liễu Xích tiền bối!"
Tất cả Yêu tộc hoảng sợ, ngay cả Hung Trừ cũng vội vàng lao đến.
Nhưng kẻ địch không cho hắn cơ hội này, luôn quấn lấy hắn, để hắn không rảnh lo việc khác.
Liễu Xích muốn nhân cơ hội quay đầu phản công kẻ địch.
Nhưng kẻ đánh lén Liễu Xích rất xảo quyệt, trong nháy mắt đã rời đi, không cho Liễu Xích bất kỳ cơ hội nào.
Nó như một con linh cẩu xảo quyệt, không đối đầu trực diện với Liễu Xích, mà du tẩu xung quanh, tùy thời hành động, khiến Liễu Xích lâm vào nguy hiểm cực lớn.
"Ngươi. . ."
Hồ Tuyết không còn nhìn cuộc chiến trên không, mà hoảng sợ nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh.
Lúc này, hắn mới hiểu được câu không chừng sẽ thua quái vật của Lữ Thiếu Khanh có ý gì.
Liễu Xích không thua con quái vật thứ nhất, nhưng hắn sẽ thua dưới tay con quái vật thứ hai.
"Ngươi, ngươi đã sớm biết rồi?"
Lữ Thiếu Khanh lộ ra vẻ u sầu, "Haiz, ta cũng quen biết với bọn chúng. . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận