Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 499 - Mạnh cô nương âm hiểm?



Chương 499: Mạnh cô nương âm hiểm?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh nhịn không được liếc nhìn Nhan Hồng Tân: "Ngươi có sao? Sao ta không phát hiện vậy?"Nhan Hồng Vũ hừ lạnh: " Thiên phú của đệ đệ ta rất tốt.""Ha ha...""Chư vị, chắc trong số mọi người từng có người đi Tề Châu, Yến Châu hoặc là Trung Châu đúng không?""Theo ta được biết, ba châu này không có chiến tranh, thương vong vô số như Đông Châu chúng ta.""Cho nên, Tề Châu có tam đại môn phái, Yến châu có lưỡng đại môn phái, Trung Châu có ngũ gia tam phái. Mặc dù giữa họ có mâu thuẫn, nhưng hiếm khi khởi xướng chiến tranh diệt môn, bọn họ thường dùng những trận quyết đấu quy mô nhỏ quyết định thắng bại.""Đông Châu chúng ta thì sao? Trước giờ vẫn luôn như thế này, quá nhiều thiên tài tử thương, Đông Châu kém những châu khác quá xa..."Được rồi, nghe đến đó đã có không ít người biết ý của Mạnh Tiêu.Lữ Thiếu Khanh cũng đã đoán ra Mạnh Tiêu muốn làm gì rồi."Không thể nào, chẳng lẽ nha đầu này muốn làm Võ Lâm Minh Chủ?""Đây là ý của nàng ta, hay là ý của Ngọc Đỉnh Phái?"Sắc mặt Lữ Thiếu Khanh cổ quái, vuốt cằm nhìn Mạnh Tiêu: "Nếu như là ý của nàng ta, muốn làm Minh Chủ, sợ là sẽ bị người ta đánh chết..."Lữ Thiếu Khanh cho rằng Mạnh Tiêu muốn để cho Ngọc Đỉnh Phái làm lão đại, định tổ chức một liên minh.Hắn chưa từng nghĩ rằng, mục đích thật sự của Mạnh Tiêu lần này là: "Chư vị, thân phận của các ngươi không tầm thường, không phải thiếu chủ một phái, thì là thiếu gia của một gia tộc, sau này các ngươi sẽ thống ngự một phương.""Tại nơi này, ta hi vọng chư vị có thể lấy mình làm gương tốt, cố hết sức giảm bớt chiến tranh giữa các thế lực.""Dù cho có mâu thuẫn, cũng đừng để cho mâu thuẫn biến thành mâu thuẫn giữa hai phái, làm hai phe thế lực tử chiến.""Ta biết chuyện này rất khó, nhưng ta hi vọng mọi người có thể từ từ thay đổi, chúng ta cố gắng thay đổi hoàn cảnh hỗn loạn của Đông Châu."Khuôn mặt của Mạnh Tiêu nghiêm túc, giọng nói cũng tràn ngập chân thành, như là những lời nói phát ra từ phế phủ.Như là nàng ta thật lòng hi vọng từ giờ trở đi mọi người sẽ thay đổi.Những lời này, làm cho tất cả mọi người ở đây im lặng không nói.Kế Ngôn cũng nhịn không được nhìn thoáng qua Mạnh Tiêu.Chỉ nói mấy câu, hi vọng mọi người làm như vậy.Nếu không phải ngốc, thì là quá mức khờ dại rồi.Kế Ngôn lắc đầu.Khờ dại.Sự hỗn loạn của Đông Châu, không phải dựa vào mấy câu nói, dựa vào một vài người là có thể thay đổi.Những thế lực tồn tại đến ngày hôm nay, thế nào nào không đạp trên vô số thi thể mà bước lên?Những thế lực không diệt một số thế lực khác mới đi đến bây giờ, cũng không có mặt mũi lăn lộn ở Đông Châu.Bởi vì từng tiêu diệt thế lực khác, đương nhiên cũng lo lắng mình sẽ bị người khác tiêu diệt.Cho nên, một khi đánh nhau, sẽ biết liều mạng đánh tới chết, chứ không có việc đến điểm thì thôi, không có việc giao thủ hữu hảo.Không phải ngươi chết chính là ta sống!Đây là nhận thức và cách làm chung của các thế lực khắp Đông Châu.Đánh nhau, ai dám nương tay, thì cứ chờ chết đi.Đề nghị của Mạnh Tiêu, nói trong thế hệ trẻ tuổi này còn được.Thế hệ trước chắc chắn không nghe.Quan điểm của thế hệ trước nhất trí với Kế Ngôn, thật là một cách nghĩ khờ dại.Lữ Thiếu Khanh cũng không có quan điểm này.Hắn vuốt cằm, nhìn Mạnh Tiêu một cách hứng thú: "Xem ra, không phải nha đầu này làm Minh Chủ, mà là Ngọc Đỉnh Phái muốn làm Minh Chủ.""Đầu tiên là nói bóng nói gió với người trẻ tuổi, để cho bọn họ về nói lại với thế hệ trước, đánh tiếng trước?""Ngày sau, ai dám đánh nhau, Ngọc Đỉnh Phái có thể ra mặt điều đình?"Lữ Thiếu Khanh càng nghĩ càng nhiều, cảm thấy Ngọc Đỉnh Phái đang bày ra một âm mưu khổng lồ."Thật là gian xảo, chỉ cần có lấy cớ để điều đình, tạo uy tín, ngày sau ai không nghe lời, vung tay một hô, cùng giết hắn.""Hay lắm, hiểm độc lắm, ta thích."Lữ Thiếu Khanh nhịn không được coi trọng Mạnh Tiêu và Ngọc Đỉnh Phái hơn.Thật là gian trá.Ở đây đều là người trẻ tuổi, nhưng tất cả mọi người không ngốc."Mạnh cô nương lòng dạ lương thiện, buồn trời thương người, quả là tấm gương của chúng ta.""Đúng đó, nếu làm theo cách của Mạnh cô nương, tương lai của Đông Châu chúng ta sẽ càng ngày càng rực rỡ.""Không sai, tương lai là thiên hạ của chúng ta, chúng ta nên chung sống hoà bình với nhau."Tất cả mọi người ai cũng biết nói những câu ngọt ngào, ngoài mặt thì khen tặng Mạnh Tiêu, còn trong lòng nghĩ như thế nào, chỉ có chính bọn họ biết.Mạnh Tiêu thấy mọi người nể tình như vậy, nụ cười trên khuôn mặt tròn tròn càng tăng lên, có thêm mấy phần đáng yêu.Nàng ta nói với Lãnh Dược Xuyên bên cạnh: "Nhị sư đệ, xem ra đề nghị của ngươi cũng không tệ lắm."Lãnh Dược Xuyên cũng cười rạng rỡ: "Tất cả mọi người nể mặt sư tỷ mà. Có đề nghị của sư tỷ, tương lai của Đông Châu nhất định sẽ hòa bình, an lạc."Trong mắt Mạnh Tiêu lộ ra vẻ hồn nhiên, trong mắt có thêm mấy phần mong đợi.Nàng ta vui vẻ lắc lắc quả đấm: "Ha ha, ai không đồng ý, ta sẽ xử lý người đó."Chuyện nàng ta không chú ý tới là, Lãnh Dược Xuyên và Đoan Mộc Hiến, khẽ cười tự đắc.Nhan Hồng Vũ nhìn tất cả mọi người lên tiếng đồng ý, khuôn mặt nhiễm vẻ đau lòng."Nếu như trước kia có người đề nghị làm như vậy thì tốt rồi."Nhan Hồng Vũ thấp giọng tự nói một câu.Nếu tất cả mọi người chịu nghe lời Mạnh Tiêu, làm theo cách của nàng ta, có mâu thuẫn thì giải quyết trong phạm vi nhỏ.Nếu như vậy, có lẽ Nhan gia sẽ không gặp đại họa này.Sau khi Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, nhịn không được khinh bỉ: "Nói ngươi không đầu óc, ngươi không có đầu óc thật à.""Tất cả mọi người đã là người trưởng thành rồi, ngươi còn khờ dại như vậy, Nhan gia bị diệt cũng đáng đời."

Bạn cần đăng nhập để bình luận