Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 607 - Có ta ở đây, bọn họ không lật trời được đâu



Chương 607: Có ta ở đây, bọn họ không lật trời được đâuNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmThiều Thừa khuyên bảo Lữ Thiếu Khanh: "Thiếu Khanh, ngươi con làm gì, nói ra đi, để tránh trong lòng Ung huynh bất an."Đồ đệ này có một khuyết điểm, việc cần làm không bao giờ chịu nói thẳng ra, cứ che giấu mãi."Được rồi, nơi đó có một Truyền Tống Trận, chúng ta có thể rời khỏi từ chỗ đó, những chuyện còn lại để cho Thiên Cung Môn tự đau đầu đi thôi."Thiều Thừa còn đỡ, ông biết rõ năng lực của đồ đệ mình.Ung Y thì vô cùng kinh ngạc, ông ta nhìn Lữ Thiếu Khanh: "Tiểu tử, ngươi, đang đùa với ta hay sao?"Truyền Tống Trận?Ai lập trận?Lập trận từ khi nào?Vì sao lại lập trận sau lưng Ma tộc, có ý đồ gì?Lữ Thiếu Khanh nhún nhún vai: "Ngươi tin hay không? Không tin thì có thể không đi."Ung Y nhớ tới mấy ngày trước Lữ Thiếu Khanh dễ dàng phá hoại trận pháp của Ma tộc, tin vài phần vào tạo nghệ trận pháp của Lữ Thiếu Khanh."Truyền tống đến đâu?" Ung Y lại hỏi.Lữ Thiếu Khanh bĩu môi: "Hỏi nhiều như vậy để làm gì? Chẳng phải đến chỗ là biết hay sao?"Ung Y hừ một tiếng, tiểu tử này thật là đáng ghét, không có một chút thái độ tôn kính nào.Ung Y bỗng nhiên phản ứng kịp, căm tức nhìn Lữ Thiếu Khanh: "Trước đó ngươi không nói rõ ràng, nếu ta không đi theo, có phải ngươi không định dẫn chúng ta theo hay không?"Thật là quá đáng, che giấu úp mở, ta thấy ngươi không định dẫn chúng ta theo thì có.Lữ Thiếu Khanh cười ha hả, nhìn thoáng qua Mạnh Tiêu.Mạnh tiểu nữu thì cũng không tệ, chịu đi theo.Đúng vậy, nếu Ung Y và Mạnh Tiêu không chịu tới, hắn cũng không ép người ta làm gì.Mọi người bèo nước gặp nhau, giao tình hời hợt, không cần phải cố sức khuyên bảo.Hắn chỉ nhéo đầu Mạnh tiểu nữu một cái, chứ không có ăn nàng ta, mọi người còn không phải người một nhà.Tiêu Y biết ý của Lữ Thiếu Khanh, nàng giải thích thay cho Lữ Thiếu Khanh: "Ung tiền bối, Nhị sư huynh sẽ không bỏ các ngươi lại. Ít nhất Mạnh Tiêu tỷ tỷ sẽ đi cùng mà, nàng đi cùng, ngươi nhất định cũng sẽ đi theo."Tiêu Y nói chưa dứt lời, Ung Y đã nóng giận.Sao nghe như đồ nhi ngoan của mình chuẩn bị bỏ sư phụ lại, bỏ nhà theo trai?"Tiểu tử, đến lúc đó ta sẽ tính sổ với ngươi.""Nói nhiều quá." Lữ Thiếu Khanh thì thầm một tiếng, phi thân đi về phía trước, động tĩnh rất lớn: "Hành động đi.""Chúng ta tạo ra động tĩnh rầm rộ một chút, để tiện cho sư phụ che giấu tung tích."Trong lòng Ung Y thầm mắng một câu, sau cùng nói với Thiều Thừa: "Thiều huynh, xin nhờ ngươi vậy."Thiều Thừa cũng rất là căng thẳng, nói với Ung Y: "Ung huynh, cũng nhờ huynh chăm sóc Thiếu Khanh."Tuy đồ đệ mình mạnh, nhưng còn không mạnh đến mức có thể đối phó với kẻ địch Nguyên Anh tầng chín.Thiều Thừa nhìn Lữ Thiếu Khanh đi theo sau lưng Ung Y, thở dài, ánh mắt sâu xa, có vài phần thương cảm.Đồ đệ mình càng ngày càng mạnh, người làm sư phụ như ông từ từ tụt lại, đã không còn tư cách sóng vai với đồ đệ, cùng đối phó với kẻ địch."Đi thôi!"Thiều Thừa không mấy vui vẻ, nói với ba người Tiêu Y: "Chúng ta mau đến chỗ đó đi."Tiêu Y hiểu chuyện hỏi: "Sư phụ, người bị Nhị sư huynh sắp xếp bảo vệ cho chúng ta, người không vui sao?"Thiều Thừa phủ nhận: "Nào có, con đừng nói bậy."Tiêu Y an ủi: "Yên tâm đi, sư phụ, chắc chắn là do Nhị sư huynh sợ người gặp nguy hiểm, mới để cho người nhận việc bảo vệ chúng ta."Sau khi nghe xong Thiều Thừa, nỗi bi thương trong lòng lớn hơn nữa.Sợ ta gặp nguy hiểm, còn không phải là cảm thấy thực lực của ta quá yếu hay sao?Quả nhiên là bị chê rồi.Lữ Thiếu Khanh đi tới chỗ Ma tộc, không nói hai lời phá hoại đại trận của Ma tộc, hoàn toàn hủy hoại nó.Không có cách nào tu bổ, nếu muốn thành lập một lần nữa, phải xây dựng lại đại trận từ đầu, sẽ tiêu hao càng nhiều tài nguyên hơn.Đồng thời, Lữ Thiếu Khanh lớn giọng quát lên: "Đệ tử Thiên Cung Môn tại đây, Ma tộc hãy ra đây nhận lấy cái chết!"Người của Ma tộc xuất hiện, nhìn thấy đại quân nhân tộc đột kích, cũng nhanh chóng tập hợp nhân thủ.So với phía nhân tộc có hơn ngàn người, nhân số của bọn họ ít đến đáng thương.Có điều, khí thế bên phía Ma tộc cường thịnh, chiến ý trùng thiên, phía tu sĩ nhân tộc thì run sợ trong lòng, sắc mặt không ít người trắng bệch, không có một chút ý chí chiến đấu nào.Nếu không phải có người của Thiên Cung Môn đốc chiến sau lưng, bọn họ đã xoay người chạy trốn từ lâu.Bọn họ đã đích thân lãnh giáo sự đáng sợ của Ma tộc rồi.Trong lòng không ít người đang vô cùng hối hận, vì một trăm linh thạch, lên nhầm thuyền giặc không xuống được nữa rồi.Những người bị ép buộc lại càng khóc không ra nước mắt, không có linh thạch, còn phải liều mạng ở đây."Nhân tộc, các ngươi muốn chết!"Hai người Hình Tác, Nhan Ba dẫn đầu, gầm thét như dã thú đang phẫn nộ.Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời, xoay người bỏ chạy.Hai người Hình Tác, Nhan Ba liếc nhau, ngầm hiểu không đuổi theo Lữ Thiếu Khanh, mà đồng thời chạy đi đối phó với những tán tu bình thường.Tuy hai người hận Lữ Thiếu Khanh thấu xương, nhưng Lữ Thiếu Khanh có thực lực, nhưng còn có một tên Ung Y chưa thò đầu ra, bọn họ không dám dễ dàng đuổi giết.Bọn họ sợ mắc mưu giống như lần trước."Sao nào? Ma tộc trở nên nhát gan như vậy từ lúc nào?""Đến đây đi, ta đang chờ các ngươi ở đây nè."Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy bọn Hình Tác, Nhan Ba không đuổi theo, cố ý dừng lại, lớn tiếng khiêu khích.Hắn khiêu khích Ma tộc, nhưng phần nhiều vẫn là diễn kịch cho người của Thiên Cung Môn xem.Khu Tình nhìn bóng dáng của Lữ Thiếu Khanh, hận đến phát cuồng, nhưng mà khôi lỗi không có miệng, nàng ta có muốn cắn răng cũng không được."Thị vệ trưởng!"Khu Tình nhìn về phía Thôi Chương Uyển thờ ơ lạnh nhạt bên cạnh, hi vọng Thôi Chương Uyển ra tay, giết chết Lữ Thiếu Khanh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận