Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 441 - Đây là đang cướp bóc sao?



Chương 441: Đây là đang cướp bóc sao?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTrong lòng Thái Mân chửi thề, đúng vậy, lúc đầu chẳng hề có chuyện gì cả, là do ngươi không kịp thời xuất thủ.Lập tức, Thái Mân hiểu ra.Nói cho cùng, vẫn là cố ý, với thực lực của Lữ Thiếu Khanh, nếu thật sự ra tay kịp thời thì dù thủ đoạn của Lưu Hào lợi hại hơn nữa cũng không thể khiến thuyền chịu chút tổn thương được.Thái Mân nghĩ ra rõ ràng thì lệ rơi đầy mặt, từ lúc bắt đầu đã định lường gạt rồi sao?Vì sao thần tượng lại có sư đệ như vậy chứ?Thần tượng có phải cũng là người như vậy không?Rất hoảng, rất hoảng.Trong lòng Thái Mân hỗn loạn.Nàng ta không muốn đạo tâm của mình sụp đổ.Nàng ta cắn răng: “Tiền bối, mười vạn viên linh thạch, thế nào?”“Cái này, ai, thôi, thôi, ta cũng không muốn làm khó các ngươi, một trăm vạn đi.”Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, dáng vẻ rất biết nghĩ cho người khác đó khiến Thái Mân muốn cào mặt hắn.Thế này gọi là không muốn làm khó người ta?“Một , một trăm vạn viên linh thạch?”Cố Quân Hào cũng kinh ngạc kêu lên, cũng muốn chửi người.Ăn cướp à?Ngươi quả là quân ăn cướp.“Hắn, hắn...”Thái Khám ở thành Thiên Phỉ đột nhiên nhận được truyền tin của nữ nhi.Sau khi biết chuyện, Thái Khám cứ nói được nửa câu lại ngưng, cuối cùng đành câm nín.Thái Khám ôm đầu, ông ta cảm thấy đau đầu quá.Thời gian tiếp xúc với Lữ Thiếu Khanh không dài nhưng Lữ Thiếu Khanh mang đến cho ông cảm giác khiến ông ta ấn tượng sâu sắc nhất.Cả đời này ông ta chưa từng gặp dạng người như vậy.Thực lực cường hãn, độ dày da mặt còn hơn cả núi của thành Thiên Phỉ.Còn tham tài nữa.Dạng người này dù ở đâu cũng đều là một tai họa.Thế mà, nữ nhi của mình sao lại gặp hắn những hai lần?Lưu Hào đáng chết, ngươi muốn giết chết nữ nhi và đồ đệ của ta thì ngươi phải ra tay hung ác một chút, nhanh một chút chứ.Thái Khám không muốn qua lại với Lữ Thiếu Khanh, quá khó khăn.Nhưng, giờ, ông ta không thể không đi.Ông ta cũng không dám để Lữ Thiếu Khanh vào thành Thiên Phỉ.Ông ta thấy Lữ Thiếu Khanh còn giống thổ phỉ hơn cả thổ phỉ thành Thiên Phỉ, hắn tới, thành Thiên Phỉ còn có thể tồn tại sao?So với Lữ Thiếu Khanh, thổ phỉ thành Thiên Phỉ mới là phàm nhân bách tính dịu dàng, Thiếu Khanh mới thật sự là thổ phỉ.Bình tĩnh lại một chút, Thái Khám chỉ có thể mang một ít linh thạch với một ít bảo vật đi chiếu cố Lữ Thiếu Khanh.Sau khi Thái Khám đến, nữ nhi và đồ đệ của ông ta đứng trên một chiếc phi chu, thủ hạ khác thì đứng trên mặt đất, cẩn thận từng li từng tí, không dám nói lời nào.Nhìn thế nào ông ta cũng thấy giống như Lữ Thiếu Khanh đã bắt bọn họ làm tù binh.Thái Khám kiên trì bước lên chào hỏi Lữ Thiếu Khanh đang ngồi dưới cột thuyền: “Lữ, Lữ công tử, đã lâu không gặp.”Sau khi Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy Thái Khám thì khóe miệng hơi vểnh lên, sau đó quát to một tiếng: “Thái Khám, ngươi có biết tội của ngươi không?”“Nữ nhi và đồ đệ của ngươi dẫn người lên làm hỏng thuyền của ta, ngươi nói chuyện này nên tính như thế nào?”Thái Mân lập tức lên tiếng, trong lòng nàng ta khá bất mãn với Lữ Thiếu Khanh: “Tiền bối, đây là Lưu Hào làm hư, không liên quan gì đến chúng ta.”“Ai nói không liên quan gì đến các ngươi? Người là các ngươi mang tới, là các ngươi cưỡng ép lên thuyền của ta.” Sau khi nói xong, Lữ Thiếu Khanh đưa tay sờ cán buồn, rên lên một tiếng: “Ngươi chết cũng thê thảm quá.”Tiếng rên này khiến Thái Khám phiền muộn.Ngươi muốn khóc cũng phải khóc giống một chút chứ.Thái Khám biết Lữ Thiếu Khanh đang muốn cướp bóc nên ông ta cũng không nhiều lời.Giao tiếp với loại người này, đánh không lại hắn, nói không lại hắn, mình mãi mãi sẽ ở thế yếu.Thứ có thể làm là cò kè mặc cả để giảm bớt tổn thất của mình một chút.Ông ta rất thẳng thắng lấy ra mười vạn linh thạch: “Lữ công tử, đây là một chút xíu đền bù, mong rằng Lữ công tử thứ lỗi, không chắp chặt với tiểu nữ.”Lữ Thiếu Khanh thoải mái cất mười vạn viên linh thạch, trong lòng như nở hoa, cái này tương đương mua bán không vốn.Tuy nhiên, cái này vẫn chưa đạt được mục đích thật sự của hắn.Sau khi Lữ Thiếu Khanh nhận linh thạch thì sầm mặt lại, ra vẻ tức giận, quát lớn: “Sao vậy? nữ nhi của ngươi đã đồng ý một trăm vạn linh thạch mà ngươi đem mười vạn linh thạch tới là có ý gì?”“Lời của nhi nữ ngươi mà ngươi cũng không nghe sao?”Thái Khám tức xạm mặt lại, sát khí giữa hàng long mày của Thái Mân sắp hóa thành thực chất, muốn phun máu dìm chết Lữ Thiếu Khanh.Ta đồng ý khi nào?Ta chỉ đồng ý chuyển yêu cầu vô lý của ngươi cho phụ huynh ta thôi.Thái Khám rất bất đắc dĩ, trong lòng mắng to, nếu ta có một trăm vạn viên Linh thạch, ta sẽ không nói hai lời lấy ra đập chết ngươi.Làm gì còn ở đây nói nhảm với ngươi chứ?Ông ta bắt đầu vội vàng cò kè mặc cả nói: “ Lữ công tử, công tử cũng biết tình hình thành Thiên Phỉ gần đây không tốt, thêm nhiều linh thạch nữa thì ta không kiếm ra được.”“Mong Lữ công tử giơ cao đánh khẽ.”Lữ Thiếu Khanh không nhượng bộ, như ác bá, hung thần ác sát: “Không được, nói một trăm vạn là một trăm vạn, bằng không ta đập chết các ngươi.”“Đây là lễ vật sư phụ ta tặng ta lại bị các ngươi làm hỏng, ta trở về biết ăn nói như thế nào với sư phụ?”“Giờ ta không đập chết các ngươi ở đây về cũng bị sư phụ đánh chết.”Thái Khám nhức đầu, thật là khó giao tiếp, hai chân ông ta mềm ra: “Lữ công tử, ta, chúng ta thật sự là không lấy ra được.”“Ở đây ta có vài món pháp khí tam phẩm và ít trên bảo, Lữ công tử xem thế nào?”Ôi, những bảo bối pháp khí này không thể giữ được nữa rồi.Hi vọng có thể thỏa mãn khẩu vị của hắn.Tên thổ phỉ này.Pháp khí khí tức cường đại, vật liệu trân bảo, linh khí mờ mịt, những vật này cộng lại tuy chưa đủ trăm vạn viên linh thạch nhưng trên thực tế cũng không chênh lệch bao nhiêu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận