Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1412: Đi ra ngoài giữ thái độ khiêm tốn cũng không có gì xấu hết

Chương 1412: Đi ra ngoài giữ thái độ khiêm tốn cũng không có gì xấu hếtChương 1412: Đi ra ngoài giữ thái độ khiêm tốn cũng không có gì xấu hết
"Thê?"
Tiêu Y khiến cho Mị Phi ngẩn ra, sau đó sắc mặt nàng ta sa sầm xuống: "Tiểu muội muội, ý ngươi muốn nói ta đang lừa ngươi sao?"
"Không có." Tiêu Y lắc đầu, lại cười lên.
"Chẳng qua ta cảm thấy nên bảo hiểm một chút thôi, nếu Mị đạo hữu không lừa ta thì đây là chuyện rất đơn giản"
Chỉ có ngươi muốn lừa người mới không thề được.
Cảnh Trường Hồng hừ một tiếng: "Tiểu nha đầu, không được quá phận." "Nơi này không phải nhà ngươi, nơi này là rừng rậm Dịch Ngữ nguy hiểm."
"Một mình đi ra ngoài giữ thái độ khiêm tốn một chút cũng không xấu."
Trong lời nói đã mang theo bất mãn, có ý uy hiếp.
"A, tốt đó." Tiêu Y không muốn gây phiền tóa, không biết hai vị sư huynh đi đâu ân ái rồi.
Làm loạn ở đây, nhỡ may hai vị sư huynh không kịp quay lại, nàng sẽ rất nguy hiểm.
Dù sao thì khi ân ái đôi khi người ta sẽ quên đi rất nhiều chuyện.
Không phải không thể quên mất có một cái bóng đèn tiểu sư muội đáng yêu.
Cho nên, vẫn phải kín đáo làm việc, nghiêm tốn làm người.
Tiêu Y ôm quyên hơi hành lễ với mấy người Mị Phi: "Vậy ta sẽ không quấy rầy mấy vị nữa."
"Cáo từi"
Sau khi nói xong, Tiêu Y mang theo ba con sủng vật chuẩn bị rời đi, phương hướng vừa rồi Mị Phi chỉ chắc chắn không đúng.
Chỉ cần đi theo hướng Mị Phi chỉ cũng không tệ lắm.
Thấy Tiêu Y muốn rời đi, Mị Phi bèn nói: "Tiểu muội muội, ngươi tên là gì?"
Tiêu Y không có ấn tượng tốt với Mị Phi nhưng vì ngại lễ phép nên nàng vẫn trả lời: "Ta họ Tiêu, tên thì thôi không cần"
"Thì ra là Tiêu muội muội." Nụ cười của Mị Phi càng tươi hơn nữa, ánh mắt sóng sánh tiếp tục hỏi: "Không biết Tiểu muội muội từ đâu tới?" "Xem bộ dáng ngươi không phải người Trung Châu nhỉ?"
Nếu là người Trung Châu không thể không biết tên bọn họ, dù họ không phải đệ tử nổi bật nhất trong gia tộc nhưng cũng coi như có chút danh khí.
Mà phản ứng của Tiêu Y khi nghe tên họ cũng chỉ có một chữ "A"
Tiêu Y lập tức cảnh giác: "Ngươi hỏi cái này làm gì?"
Trong tu tiên giới, đi ra ngoài, nguy hiểm nhất không phải hung thú độc vật, cũng không phải các loại hiểm địa cấm địa, mà là nhân loại.
Mi Phi lại càng cười tươi hơn nữa, chỉ vào Đại Bạch và Tiểu Bạch, nói ra yêu cầu của mình: "Tiểu muội muội, có thể bán hai con linh sủng của muội cho ta không?"
"Giá cả tùy muội, bao nhiêu linh thạch cũng được."
Đại Bạch và Tiểu Bạch toàn thân lông trắng, hình thể nhỏ nhắn xinh xắn, xù xù bông bông rất đáng yêu.
Mà xem khí tức cường đại và linh tính nhanh nhạy của chúng chính là linh sủng tuyệt thế.
Mị Phi vừa thấy đã thích.
Không cần nói lợi ích mà một linh sủng tốt mang tới cho tu sĩ.
Tiêu Y nhìn thoáng qua lão giả như đang suy nghĩ viển vông, rất khó khăn để nhịn cảm xúc muốn mắng người xuống.
Được rồi, Đại sư huynh, Nhị sư huynh không ở đây, vẫn nên nhẫn nhịn đi.
Nàng lắc đầu từ chối: "Thật ngại quá, bọn họ là đồng bạn, là thân nhân của ta, không bán."
Cảnh Trường Hồng cười ha hả, lộ ra sự khinh bỉ trần trụi: "Súc sinh là súc sinh, còn là đồng bạn thân nhân gì chứ?"
"Chỉ có đồ nhà quê mới làm thế thôi."
Mà Công Tôn Khanh thì hỏi: "Ngươi là đệ tử Chân Vũ viện sao?"
Trong năm nhà ba phái, ba phái chính là Thánh Dương Tông, Chân Vũ Viện, và Thiên Cơ Các.
Trong đó, Chân Vũ viện giỏi nhất ngự thú.
Nếu Tiêu Y là đệ tử Chân Vũ viện, bọn Mị Phi cũng không dám tùy tiện làm ẩu.
Nhưng Tiêu Y từ chối ngay: "Không phải, ta không có liên quan gì tới năm nhà ba phái các ngươi."
Câu nói này vừa dứt, bầu không khí lập tức khác hẳn. Mị Phi và Canh Trường Hồng đều cười thâm sâu.
Ngay cả Công Tôn Khanh cũng cười lên khinh miệt. Không phải đệ tử năm nhà ba phái mà cũng dám làm bộ trước mặt bọn họ sao?
Công Tôn Khanh vẫn cẩn thận hỏi một câu: "Ngươi là học sinh học viện sao? Sao ta chưa từng thấy ngươi nhỉ?"
"Học viện?" Tiêu Y nghi hoặc, nhưng lập tức phản ứng lại được: "Học viện Trung Châu sao?"
"Không sai!" Công Tôn Khanh đã đoán được phần nào: "Xem ra ngươi không phải học sinh của học viện."
"Nói nhảm, nếu nàng là học sinh của học viện làm sao chúng ta chưa bao giờ thấy được?" Mị Phi bỗng nhiên nghiến răng: "Dù sao thì với bộ dạng này nàng cũng có thể lên cái bảng xếp hạng loạn thất bát tao kia của học viện."
"Thề?"
Tiêu Y khiến cho Mị Phi ngẩn ra, sau đó sắc mặt nàng ta sa sầm xuống: "Tiểu muội muội, ý ngươi muốn nói ta đang lừa ngươi sao?”
"Không có." Tiêu Y lắc đầu, lại cười lên.
"Chẳng qua ta cảm thấy nên bảo hiểm một chút thôi, nếu Mị đạo hữu không lừa ta thì đây là chuyện rất đơn giản."
Chỉ có ngươi muốn lừa người mới không thề được.
Cảnh Trường Hồng hừ một tiếng: "Tiểu nha đầu, không được quá phận."
"Nơi này không phải nhà ngươi, nơi này là rừng rậm Dịch Ngữ nguy hiểm."
"Một mình đi ra ngoài giữ thái độ khiêm tốn một chút cũng không xấu."
Trong lời nói đã mang theo bất mãn, có ý uy hiếp.
"A, tốt đó." Tiêu Y không muốn gây phiền tóa, không biết hai vị sư huynh đi đâu ân ái rồi.
Làm loạn ở đây, nhỡ may hai vị sư huynh không kịp quay lại, nàng sẽ rất nguy hiểm.
Dù sao thì khi ân ái đôi khi người ta sẽ quên đi rất nhiều chuyện.
Không phải không thể quên mất có một cái bóng đèn tiểu sư muội đáng yêu.
Cho nên, vẫn phải kín đáo làm việc, nghiêm tốn làm người.
Tiêu Y ôm quyên hơi hành lễ với mấy người Mị Phi: "Vậy ta sẽ không quấy rầy mấy vị nữa."
"Cáo từi" Sau khi nói xong, Tiêu Y mang theo ba con sủng vật chuẩn bị rời đi, phương hướng vừa rồi Mị Phi chỉ chắc chắn không đúng.
Chỉ cần đi theo hướng Mị Phi chỉ cũng không tệ lắm.
Thấy Tiêu Y muốn rời đi, Mị Phi bèn nói: "Tiểu muội muội, ngươi tên là gì?"
Tiêu Y không có ấn tượng tốt với Mị Phi nhưng vì ngại lễ phép nên nàng vẫn trả lời: "Ta họ Tiêu, tên thì thôi không cần"
Bạn cần đăng nhập để bình luận