Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1369: Nhiều người như vậy vây công, không hiểu võ đức

Chương 1369: Nhiều người như vậy vây công, không hiểu võ đứcChương 1369: Nhiều người như vậy vây công, không hiểu võ đức
Trong mắt hai con quái vật vẫn mang theo tia khó tin, cuối cùng từ từ mất đi hào quang.
"Chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?" Lữ Thiếu Khanh vẫn cuồng vọng như trước, quơ Mặc Quân kiếm, một bộ dạng không coi ai ra gì, cực kỳ phách lối: "Các ngươi đến nhiều một chút, các ngươi cứ lên từng tên một tốn thời gian quá, bảo cả đám lên cùng đi!"
Dáng vẻ của Lữ Thiếu Khanh khiến Tương Tỉ Tiên nhìn thấy cũng có kích động muốn đánh người.
Còn về phần quái vật thì đã sớm bị chọc tức đến mức bắt đầu cuồng bạo.
"Gừ!" Ngay cả đám gian tế cũng bị chọc cho mặt đầy dữ tợn, tràn ngập sát ý.
"Giết, nhất định phải giết hắn!"
"Chúng ta cùng tiến lên!"
Đối với gian tế mà nói, thứ gọi là quyết đấu công bằng không hề tồn tại, bọn hắn đầu quân cho quái vật, trở thành nanh vuốt cho quái vật, kết thành từng đội bắt nạt người khác đã ăn sâu vào trong xương tủy bọn hắn rồi.
Từng tiếng gầm thét, cho dù là quái vật hay nhân loại gian tế đều bắt đầu lục tục ngo ngoe ra tay với Lữ Thiếu Khanh.
Nhưng, Lữ Thiếu Khanh đã động thủ trước bọn hắn một bước.
Mặc Quân kiếm giơ lên, Mặc Quân nhảy ra, gầm thét một tiếng: "Chém chết bầy quái vật các ngươi này."
Trên bầu trời cao bị che giấu nhiệt độ đột nhiên tăng vọt, không khí trở nên khô hanh, thậm chí bắt đầu cuồng bạo.
Đột nhiên, hư không như bị mở ra, đột nhiên từ trong hư không từng tiểu tinh linh nhảy ra.
Ngọn lửa màu đỏ, đón gió chập chờn, nhìn vô cùng đáng yêu.
Mà trong sự đáng yêu lại lộ ra sát cơ trí mạng.
Ly Hỏa kiếm quyết!
Không Hỏa!
Lít nha lít nhít, một nháy mắt đã hiện đầy vô số hỏa diễm, từng đoá từng đoá hỏa diễm rơi lên người quái vật hoặc nhân loại.
Bọn hắn vội vàng không kịp chuẩn bị trong nháy mắt bị ngọn lửa bao phủ, nhìn như bị lửa cháy bừng bừng đốt cháy, trên thực tế là kiếm ý bạo ngược đang thôn phệ sinh mệnh của bọn hắn.
"Gừ!"
"AI"
Tiếng kêu thảm thiết, tiếng gầm gừ liên tiếp, chỉ mấy hơi thở, liền có mấy quái vật và nhân loại kêu thảm ngã xuống.
Trong lúc nhất thời, trận cước kẻ địch đại loạn, ốc còn không mang nổi mình ốc, chật vật không chịu nổi.
Quái vật lai lịch rất thân bí, cũng rất quỷ dị.
Nhưng trong mắt chúng, sự tồn tại của Lữ Thiếu Khanh cũng quỷ dị.
Bị Lữ Thiếu Khanh đánh trúng, cho dù là quái vật hay nhân loại gian tế, bọn hắn đều kêu thảm ngã xuống, rất nhanh mất đi khí tức.
Sương mù màu đen không thể ngăn cản được công kích của Lữ Thiếu Khanh, cũng không thể giúp bọn chúng một lần nữa sinh long hoạt hổ, cũng không thể bảo trụ tính mạng của bọn chúng.
Lữ Thiếu Khanh đối với bọn chúng dường như có một loại khắc chế bẩm sinh khiến sương mù màu đen của bọn chúng mất đi tác dụng.
Lữ Thiếu Khanh ra tay trước khiến trận cước của quái vật đại loạn.
Lữ Thiếu Khanh nhân lúc trận cước quái vật đại loạn tiếp tục xuất thủ, liên tục chém bay mười quái vật hoặc nhân loại Nguyên Anh kỳ.
Trong khoảng thời gian ngắn, gần trăm vị quái vật Nguyên Anh kỳ đã tổn thất khoảng một phần năm.
Sau khi bọn quái vật qua cơn hốt hoảng, mấy tên quái vật Nguyên Anh hậu kỳ phẫn nộ gào thét, bọn chúng bắt đầu ổn định trận cước.
Tất Kiển bọn chúng đều là tồn tại cấp bậc Nguyên Anh kỳ, bị Lữ Thiếu Khanh thừa cơ xử lý phần lớn đều là tồn tại Nguyên Anh sơ kỳ.
Bọn quái vật bắt đầu khởi xướng phản công đối với Lữ Thiếu Khanh, từ bốn phương tám hướng vây khốn Lữ Thiếu Khanh chính giữa.
Sương mù màu đen dưới sự điều khiển của bọn chúng hóa thành các loại vũ khí, mang theo sát ý lạnh lão đánh thẳng về phía Lữ Thiếu Khanh.
Hung diễm ngập trời, sát cơ kinh khủng tràn ngập vỡ nát bầu trời, vỡ vụn đại địa.
Trong chốc lát, thế giới này bị đánh đến vỡ nát, giống như có thể bị hủy diệt bất cứ lúc nào.
Bóng dáng Lữ Thiếu Khanh đã hoàn toàn không thể nhìn thấy, bị màu đen nuốt chửng giống như hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
Tương T¡ Tiên thấy vậy thì lo lắng muốn chất.
Trong tay nàng ta cầm pháp khí lục phẩm lo lắng bất an, nàng ta muốn ra tay giúp Lữ Thiếu Khanh một chút.
Nhưng, dưới hoàn cảnh này, khí tức cường đại của quái vật hội tụ một chỗ khiến thiên địa chấn động, áp lực kinh khủng làm nàng ta khó mà tới gần.
Có một khoảnh khắc nàng ta còn định ném pháo khí lục phẩm ra để dẫn nổ nó như quả bom.
Nhưng, nàng ta lại sợ làm Lữ Thiếu Khanh bị thương.
Sắc mặt Tả Điệp trắng bệch, tê cả da đầu, lẩm bẩm: "Nhiều quái vật kinh khủng như vậy vây công sẽ bị đánh thành cặn bã mất?"
Tình huống trước mắt giống như mấy chục người đang vây lại muốn giãm chết một con kiến vậy.
Cho dù có mọc thêm cánh cũng không thể trốn thoát.
Sắc mặt Tiêu Y cũng trăng bệch, nhiều người như vậy vây công, Nhị sư huynh muốn làm gì?
Trong lúc mọi người ở đây lo lắng khẩn trương, Lữ Thiếu Khanh xuất hiện.
Hắn như một con chim lớn chui ra từ trong các loại công kích của đám quái vật.
"Các ngươi không nói võ đức!"
"Nhiều người như vậy vây công ta, không ngại sao?"
Lữ Thiếu Khanh giống như che mông chật vật chạy trốn ra. Mặc dù là chạy trối chết, nhưng miệng vẫn cứng rắn, vừa chạy trốn vừa kêu gào: "Chờ đấy, chờ lát nữa ta xử lý toàn bộ các ngươi."
Tương Ti Tiên và Tả Điệp lại một lần nữa xạm mặt lại.
Đại ca, những gì tự ngươi nói ban nãy ngươi quên hết rồi sao?
Trong tay Tương T¡ Tiên siết chặt trường xích xông lên trời: 'Mộc công tử, †a đến giúp ngươi!"
"Ngươi đến xem náo nhiệt làm gì, đi sang một bên, xem ta giết chết bọn hắn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận