Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1165: Ta muốn ăn thịt vịt nướng (tt)

Chương 1165: Ta muốn ăn thịt vịt nướng (tt)Chương 1165: Ta muốn ăn thịt vịt nướng (tt)
Hắc điểu hừ lạnh một tiếng, hai mắt trợn trừng.
Khí tức tà ác tăng vọt, như một vị ma vương thức tỉnh.
Ánh mắt lạnh như băng của hắc điểu hờ hững nhìn Lữ Thiếu Khanh.
Trong hai tròng mắt lạnh như băng mang theo vô tình, lạnh lùng, giống như Lữ Thiếu Khanh trước mặt chỉ như con sâu cái kiến, tùy tiện giãm một cái cũng có thể giãm chết vậy.
"Sâu kiến!"
Một âm thanh vang lên, cũng lạnh lẽo vê tình như vậy.
Lữ Thiếu Khanh không vui, hắn đi vào đây khích khí chào hỏi, con vịt trời ngươi thì cao cao tại thượng, mới mở miệng đã nói sâu kiến, thật vô lễ.
"Thứ thiếu lịch sự đều đáng bị đánh chết."
Lữ Thiếu Khanh thở phì phò chỉ vào hắc điểu quát: "Vịt trời, cút xuống đây, tự nhổ lông, tự lên giá nướng đi."
"Ta tự chuẩn bị thì là!"
"Muốn chết!" Ánh mắt hắc điểu lóe lên một tia sát ý, tiếp đến sương mù màu đen nhanh chóng gào thét hội tụ, hóa thành một con hắc long gầm thét cuồn cuộn lao xuống.
Hắc long gào thét mở cái miệng rộng như chậu máu muốn nuốt trọng Lữ Thiếu Khanh.
"Hừ!" Lữ Thiếu Khanh hừ lạnh một tiếng, sương mù màu đen trở nên lợi hại hơn nữa cũng vô ích, hắn là thiên khắc. Không thấy Lữ Thiếu Khanh có bất kỳ động tác, trên thân thể bỗng nhiên toát ra từng đạo tia chớp màu đen, lốp bốp, thiểm điện quanh quẩn, hóa thành một con rắn lôi đình xông lên trời.
Hắc long dưới công kích của lôi đình phát ra tiếng kêu ai oán, cuối cùng biến mất trong thiểm điện, trong lúc nhất thời, dưới sự phụ trợ của tia chớp màu đen, Lữ Thiếu Khanh như Lôi thần hạ phàm.
Tia chớp màu đen xuất hiện, hắc điểu chấn kinh, giọng nó hét ầm lên: "Không, không thể nào."
"Ngươi, ngươi là ai?"
"Ta là gia gia ngươi!" Lữ Thiếu Khanh ha ha cười lạnh một tiếng, chỉ vào hắc điểu nói: "Chịu chết đi!"
Tia chớp màu đen rời khỏi cơ thể, lốp bốp, lay động đất trời, bay thẳng về phía hắc điểu.
Tia chớp màu đen cường thế lấp lóe trên không trung, nhảy nhót, như một tinh linh màu đen nghịch ngợm, nhảy tới nhảy lúi trong không trung, trông linh động đáng yêu.
Nhưng trong mắt hắc điểu nó là tồn tại tràn ngập khí tức tử vong.
"Đáng chết!"
Một tiếng gầm thét, một cỗ sương mù màu đen từ trên người hắc điểu lao ra.
Sau đó nó huyễn hóa thành một người trung niên sắc mặt âm trầm, ánh mắt hung ác, hắn ta vung tay lên, sương mù màu đen chung quanh gào thét lao đến, hóa thành tấm chắn ngăn cản công kích của tia chớp màu đen ngay trước mặt hắn ta.
Âm thanh lốp đống vang lên, tia chớp màu đen không ngừng chôn vùi trong sương mù màu đen, tuy nhiên sương mù màu đen nhiều lắm, dưới sự khống chế của nam nhân không ngừng từ bên ngoài tụ đến đây, cuối cùng dựa vào số nhiều đã hoàn toàn chôn vùi tia chớp màu đen.
"Phù phù."
Nam nhân cũng không tốt đẹp gì, hắn ta nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh ánh mắt trở nên vô cùng e dè: "Ngươi, rốt cuộc là ai?"
Lữ Thiếu Khanh không trả lời, ánh mắt Lữ Thiếu Khanh tuần sát qua lại giữa nam nhân và hắc điểu, thật lâu mới hỏi: "Ngươi là kẻ ngoại lai?"
Sau khi nam nhân xuất hiện, Lữ Thiếu Khanh còn có thể cảm nhận được trong cơ thể hắc điểu còn tồn tại một đạo ý thức khác. Tuy nhiên đạo ý thức kia suy yếu, hơn nữa còn đang ngủ say.
Kết hợp với biểu hiện của nam nhân, Lữ Thiếu Khanh đoán ra đại khái.
Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ: "Thật không biết xấu hổ, êm đẹp làm người không chịu lại muốn đi làm một con vịt trời?"
"Muốn học người ta tu hú chiếm tổ chim khách? Cần thể diện nữa không vậy?”
Lữ Thiếu Khanh suy đoán, nam nhân hẳn là có quan hệ lớn lao đến những con quái vật kia, có lẽ là tôn tại cùng cấp bậc với tên ma cà bông nhỏ kia.
Có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó mới khiến hắn ta chạy tới nơi này muốn chiếm cứ thân thể hắc điểu.
Đương nhiên, cũng có thể là, hắc điểu lai lịch rất lớn, làm cho nam nhân tình nguyện bỏ qua thân thể của mình cũng muốn chạy tới chiếm lấy thân thể hắc điểu.
Nam nhân cười lạnh một tiếng: "Vịt trời? Ngươi biết lai lịch của nó sao?"
"Lai lịch của nó cao quý hơn so với tưởng tượng của ngươi đấy, trước mặt nó ngươi chỉ là một con rệp."
"Con rệp?" Lữ Thiếu Khanh không vui, ưỡn ngực: "Ngươi từng thấy con rệp nào đẹp trai thế này chưa?"
"Không có chút kiến thức nào, chẳng trách lại muốn đi làm con vịt trời."
"Ánh mắt thiển cận, không biết xấu hổ, ma cà bông quên nguồn quên gốc."
"Muốn chết!" Ánh mắt nam nhân lạnh lẽo, hắn ta cao cao tại thượng mặc dù sẽ không dễ dàng tức giận, nhưng lời của Lữ Thiếu Khanh vẫn khiến trong lòng hắn ta sinh ra nộ khí, sát ý trùng thiên.
Nam nhân không vội vã xuất thủ, ngược lại tự mình nói: "Các ngươi ở bên ngoài, ta còn chưa làm gì được các ngươi."
"Nhưng, ngươi tự đại cuồng vọng xông tới nơi này, tự tìm đường chết."
"Nơi này là địa bàn của ta, ta thấy ngươi chỉ là con kiến muốn lật trời."
Sau khi nói xong, nam nhân hừ lạnh một tiếng, sương mù màu đen cuốn lên tụ tập, vờn quanh bên cạnh hắn ta, hung hăng chưởng ra một chưởng với Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh cũng đáp lễ một chưởng.
"Râầm!"
Lữ Thiếu Khanh không nhúc nhích tí nào, cơ thể nam nhân lại lắc lư một cái. Thực lực của hai bên liếc qua thấy ngay.
"Đáng chết!"
Sắc mặt của hắn ta càng trở nên âm trầm, ánh mắt nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh tràn đây khó tin.
Thực lực của hắn ta thế mà không bằng Lữ Thiếu Khanh?
"Không thể nào!"
Nam nhân cắn răng, không thể nào tiếp nhận được kết quả này.
"Không có gì là không thể cả!" Hai hàm răng trắng của Lữ Thiếu Khanh cười rất vui vẻ: "Ngươi không phải là đối thủ của ta."
Giờ nam nhân chẳng qua chỉ là một đạo ý niệm, hai bên đang dùng thần thức so đấu.
Lữ Thiếu Khanh từng tu luyện Kinh Thần quyết, trên so đấu thần thức không sợ bất luận kẻ nào.
Sau khi biết thần thức nam nhân không bằng mình, hắn mới có đủ tự tin và lá gan để xông lên.
Địa bàn cái cứt chóa gì, địa đầu xà cứt chóa gì, ta là quá giang long, là một quá giang long anh tuấn đây.
"Cho nên, ngoan ngoãn đi chết đi!"
Lữ Thiếu Khanh không nói nhảm nữa, quả quyết xuất thủ.
Thân hình chớp động, như một con mãnh hổ nhảy lên thật cao, hung mãnh đánh về phía con mồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận