Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 902. Dẫn Thời Cơ đi xem kim ngư



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmĐàm Linh càng nghĩ thì càng cảm thấy đáng sợ, nàng ta không cam lòng cắn răng: “Tên khốn kiếp đáng ghét rốt cuộc đang làm gì bên trong vậy? Không làm trò mèo lừa gạt trẻ con đấy chứ?”Mặc dù Thời Cơ đã hơn hai mươi tuổi, nhưng trước khi nàng ta được Phù trưởng lão phát hiện vẫn luôn sống trong bộ tộc, chưa từng đi ra bên ngoài.Sau khi được Phù trưởng lão phát hiện, đến Thánh địa cũng chưa từng ra ngoài lăn lộn.Người thì thông minh đấy, nhưng ở một vài chuyện lại vô cùng đơn thuần.Đàm Linh chỉ lo lắng Thời Cơ bị Lữ Thiếu Khanh lừa gạt, bị chiếm tiện nghi chịu thiệt thòi.Nàng ta sợ không cách nào ăn nói với Phù Doãn.Mắt thấy thời gian trôi qua lâu như vậy, Đàm Linh rốt cuộc không nhịn được nữa, đợi thêm nữa chắc sẽ xảy ra chuyện.Ngay vào lúc Đàm Linh định một cước đá bay cánh cửa trước mặt thì cửa được mở ra từ bên trong.Lữ Thiếu Khanh bước ra trước một bước, sau khi nhìn thấy Đàm Linh đứng ở cửa thì ngây ngẩn người một lát, sau đó khó có thể tin chỉ vào Đàm Linh kêu lên: “Mọe nó, ngươi có biết phép lịch sự không vậy? Ngươi học ai mà đứng góc tường nghe lén thế? Sư phụ ngươi cwha từng dạy cho ngươi khóa đạo đức à?”“Ngươi câm miệng cho ta.” Đàm Linh gầm thét: “Ai nghe lén? Thời Cơ đâu? Ngươi đã làm gì nàng ấy rồi.”Thời Cơ từ bên trong ra, cười tủm tỉm nói: “Linh tỷ tỷ, ta ở chỗ này.”Đàm Linh kéo Thời Cơ sang kiểm tra từ trên xuống dưới một lượt, không phát hiện ra bất kỳ vấn đề gì trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.Sau đó nàng ta tò mò: “Các ngươi đã làm gì ở bên trong?”Thời gian nửa canh giờ, làm gì cũng được.Nhưng nhìn dáng vẻ hai người thì có vẻ không phải như nàng ta tưởng tượng.Lữ Thiếu Khanh bĩu môi: “Đưa nàng đi xem kim ngư, ngươi có tin không?”Đàm Linh cười ha ha, ngươi không nói, Thời Cơ sẽ không nói sao?Nàng ta nhìn về phía Thời Cơ, Thời Cơ lại lắc đầu: “Linh tỷ tỷ, ta đã đồng ý với Trương Chính đại nhân, không thể nói, chí ít, hiện tại không thể nói.”Đàm Linh không tức giận, rất hào phóng nói: “Không sao, trở về muội hẵng nói với ta.”Đồng thời nàng ta đắc ý ném cho Lữ Thiếu Khanh một ánh nhìn khiêu khích.Trở về, Thời Cơ có nói với ta ngươi cũng không biết.Không ngờ Thời Cơ vẫn lắc đầu: “Linh tỷ tỷ, ta đã thề.”Trong nháy mắt Đàm Linh cạn lời, sau đó một cơn giận không tên vô hình xuất hiện.Có cần thiết phải thế không?“Được rồi, trở về đi.” Lữ Thiếu Khanh phất phất tay với Đàm Linh: “Ta đi ngủ bù.”Đàm Linh cắn răng, thở phì phò nói: “Ngày mốt là bắt đầu tỷ thí rồi, nếu ngươi mà dám ngủ quên, ta và ngươi không xong đâu.”“Ta có ngủ quên cũng không sao, dù sao thì cũng đâu phải ta lên đấu.”Câu nói của Lữ Thiếu Khanh khiến Đàm Linh suýt nữa bị nghẹn không thở nổi, cuối cùng kéo Thời Cơ thở phì phò rời khỏi nơi này.Lữ Thiếu Khanh đợi sau khi Đàm Linh và Thời Cơ rời đi thì phất phất tay, trận pháp chung quanh lại một pháp lần nữa mở ra, sương mù lại một lần nữa bao phủ nơi này.Tiếp theo, Lữ Thiếu Khanh vung tay lên, hai con quái vật khổng lồ xuất hiện.“Rầm!” hai tiếng, nện mạnh xuống mặt đất tạo ra một đám bụi mù. Hai tòa núi nhỏ xuất hiện trên bãi đất trống, nếu đặt ở trong sân thì đó là một ngọn núi giả.Đây là núi giả Lữ Thiếu Khanh dùng Tốn Ma thạch đắp lên, hai ngọn núi nhỏ cao khoảng năm mươi mét, màu xám trắng. Để đắp đống Tốn Ma thạch này lên với nhau đã tốn mất của hắn hơn nửa tháng.Hai ngọn núi trông có vẻ bình thường không có gì lạ, tùy ý nhét vào giữa núi rừng cũng chỉ khiến người ta cảm thấy như một đống đá bình thường chồng chất lên nhau nhưng trong mắt Lữ Thiếu Khanh đây chính là hai quả bom lớn.Đống này đã dùng gần hết tất cả Tốn Ma thạch trên người hắn. Nếu bây giờ đưa một chút linh lực vào thì chúng sẽ lập tức nổ tung.Còn về uy lực lớn chừng nào thì Lữ Thiếu Khanh cũng không dám chắc chắn.Nhưng hắn có thể chắc chắn là, cho dù là Hóa Thần kỳ tới gần thì không chết cũng sẽ bị phế.“Khì khì!” Lữ Thiếu Khanh hài lòng quan sát một phen, hết sức hài lòng.Lúc này, Kế Ngôn cũng tới đây, hắn ta nhìn hai ngọn núi nhỏ, trong ánh mắt lóe lên một tia kiêng kị.“Ngươi muốn làm gì?” Kế Ngôn hết sức tò mò.“Xem như đào hố đi, đến lúc đó xem thử có ai bị mắc lừa không.”Lữ Thiếu Khanh không có nhiều lời, trong lòng có kế hoạch, nhưng cũng không biết đến lúc đó sẽ như thế nào.Hắn căn dặn Kế Ngôn: “Đến lúc đó huynh đối đầu Kiếm Nhất nhớ đánh bại hắn chứ đừng đánh chết hắn.”Dù sao cũng là thiếu chủ Kiếm gia, là hi vọng tương lai.Lỡ như đánh chết, chắc chắn Kiếm gia sẽ dốc toàn lực giết chết hai sư huynh đệ bọn họ.Trên mặt Kế Ngôn mang theo vài phần chờ mong: “Hi vọng hắn đừng để ta thất vọng...”Cuộc tỷ thí trên Thánh Sơn rất nhanh đã tới.Lần này trong danh sách chỉ có năm mươi người được lên Thánh Sơn tu luyện, thời gian kéo dài đến ba năm.Nhân số ít và thời gian tu luyện dài như vậy vẫn là lần đầu tiên xảy ra, có không ít người âm thầm suy đoán xem Thánh Địa muốn làm động tác lớn gì.Có thể được tu luyện ở trên Thánh Sơn ba năm, đây tuyệt đối là chuyện mà mỗi một người Thánh tộc tha thiết ước mơ.Bởi vậy lần này có rất nhiều người báo danh, đấu tranh cũng sẽ càng thêm kịch liệt.Sân luận võ chắc chắn là một khu vực lớn, tất cả người dự thi đồng thời tiến vào tỷ thí.Đồng thời theo thời gian trôi qua, sân luận võ sẽ càng ngày càng nhỏ.Ngay từ đầu có phạm vi mười vạn dặm, đến cuối cùng sẽ có phạm vi trăm dặm.Bị đánh bại, hoặc là rời khỏi khu vực tỷ thí quy định đều tính là bị loại.Sau khi Lữ Thiếu Khanh nghe xong, không ngờ lại cảm thấy quen thuộc, không phải là có chút giống một trò chơi nào đó ở kiếp trước sao?Đàm Linh đề nghị với Kế Ngôn: "Kế đại nhân, bởi vì nhân số quá nhiều, tranh đoạt kịch liệt, vì đề phòng bị vây công, đại nhân có thể tạm tránh mũi nhọn, đợi đến thời cơ thích hợp mới ra tay, để tránh thành cái đích cho mọi người chỉ trích." Hết chương 902.

Bạn cần đăng nhập để bình luận