Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1636

Chương 1636Chương 1636
Một câu nói đã đóng hết các cánh cửa trò chuyện lại.
Cố Quân Hào trong lòng mắng to, tên vô lễ, nếu không phải Doãn cô nương ở đây, ngươi cho rằng ta muốn đến sao?
Nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh không muốn để ý mình, hắn ta cũng lười để ý tới Lữ Thiếu Khanh.
Hắn ta cười tán dương Doãn Kỳ: "Doãn cô nương tuổi còn trẻ đã có được thực lực mạnh như vậy, vẫn còn chăm chỉ nghiêm túc tu luyện như thế, làm chúng ta hổ thẹn."
Doãn Kỳ không có cảm giác gì với Cố Quân Hào, ánh mắt của tên này khiến nàng ta rất chán ghét.
Nhưng Cố Quân Hào là sư huynh của Thái Mân, nàng ta cũng không tiện không nể mặt, đối mặt Cố Quân Hào, nàng ta miễn cưỡng nở nụ cười: "Tạ ơn!"
Một câu tạ ơn, bộ ngực khế run lên khiến mắt Cố Quân Hào càng trừng to, thể hiện cảm giác kích động tăng lên trong lòng mình.
Hắn ta lại nhìn sang Lữ Thiếu Khanh đang thờ ơ nằm trên nóc nhà, lúc này cảm xúc như tràn đầy nói: "Tu hành, nhất định phải chăm chỉ nghiêm túc, không thể vì có chút xíu thiên phú mà đắc chí."
"Nếu như lười biếng không muốn phát triển, sớm muộn cũng sẽ bị người ta vượt qua, mờ nhạt giữa đám đông."
Hắn ta càng nói càng lớn mật, thậm chí vui vẻ hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Lữ công tử, ta thấy ngươi cũng không tu luyện gì, chẳng lẽ ngươi đã cường đại đến mức không cần tu luyện sao?"
Lữ Thiếu Khanh quay đầu nhìn thoáng qua Cố Quân Hào, tên này, nghe không hiểu lời ta nói sao?
Đem lời của ta từ tai này lọt sang tai kia đúng không?
Lữ Thiếu Khanh nói với Doãn Kỳ: "Sư muội, hắn đang nhìn ngực ngươi."
Đánh chết Cố Quân Hào cũng không ngờ Lữ Thiếu Khanh có thể nói như vậy.
Hảẳn ta nói nhiều như vậy vốn muốn âm thầm châm chọc Lữ Thiếu Khanh một chút trước mặt Doãn Kỳ và Thái Mân.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh trực tiếp vung ra quả bom, nổ cho hắn ta trở tay không kịp.
Hắn ta lập tức nhìn qua Doãn Kỳ, khoát tay: "Ta, ta không có." Loại chuyện này có thể thừa nhận sao?
Đánh chết cũng không thể thừa nhận.
Doãn Kỳ thở phì phò đứng lên, nàng †a vừa đứng lên như vậy, lập tức sóng cả mãnh liệt, ngay cả Thái Mân đều không kìm được nhìn thêm vài lần.
Về phần Cố Quân Hào, càng thêm không cần nói, ánh mắt theo bản năng rơi lên bộ ngực của Doãn Kỳ.
Loại phản ứng này là phản ứng bản năng của nam nhân, không cách nào khống chế được.
Đợi khi Cố Quân Hào kịp phản ứng, hắn ta vội vàng di dời ánh mắt, đối mặt hai mắt của Doãn Kỳ.
Doãn Kỳ làn da trắng nõn, gương mặt non nớt, tựa như đứa trẻ, tương phản cực lớn có sức hấp dẫn thật lớn. Ánh mắt Cố Quân Hào trong nháy mắt lại bị dung mạo Doãn Kỳ hấp dân, lập tức ngây dại.
Doãn Kỳ tức chết, loại ánh mắt trư ca si nam này nàng ta thấy nhiều lắm.
Doãn Kỳ tức giận đến mức ngực chập trùng không chừng, lại một lần nữa hấp dẫn ánh mắt Cố Quân Hào.
"Muốn chết!"
Doãn Kỳ tức giận đến mức kêu to, rút ra cự kiếm đuổi theo chém Cố Quân Hào.
Cố Quân Hào kịp phản ứng, vô cùng hoảng hốt, kêu lên: "Doãn cô nương, nàng, nàng nghe ta giải thích."
"Giải thích? Ngươi đứng đấy, để cho †a chặt ngươi ba kiếm, ta sẽ nghe ngươi giải thích!"
Cố Quân Hào liều mạng trốn, nhưng mà thực lực của hắn ta chỉ là Kết Đan kỳ, sao có thể là đối thủ của Nguyên Anh kỳ.
Cuối cùng bị Doãn Kỳ bắt được, cự kiếm như tấm đồng đập thẳng trước mặt hẳn ta.
Sau khi đập cho Cố Quân Hào lăn lộn trên mặt đất liền hung hăng đánh cho hắn ta một trận.
Cố Quân Hào bị đánh đến mức gào thét.
Thái Mân ở bên cạnh cũng không kìm được âm thầm lắc đầu.
Nàng ta và Doãn Kỳ thân thiết, dĩ nhiên biết Doãn Kỳ ghét nhất là gì.
Cố Quân Hào bị đánh, cũng chỉ có thể trách chính hắn ta, ánh mắt nhìn nghiêng nhìn ngả.
Nghĩ tới đây, Thái Mân không kìm được nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh đang năm trên nóc nhà.
Lúc này nàng ta mới phát hiện, có vẻ như ánh mắt của Lữ Thiếu Khanh chưa từng nhìn lung tung, bề ngoài nhìn không đứng đắn, cà lơ phất phơ, nhưng mà đối với hai nữ hài tử các nàng luôn duy trì khoản cách phù hợp, duy trì phong độ khiêm khiêm quân tử.
Có vẻ nếu so sánh như vậy, vị sư huynh này của mình so với vị sư huynh kia, không thể so được.
Thái Mân trong lòng âm thầm nghĩ, nhìn dáng vẻ chật vật của Cố Quân Hào, âm thầm lắc đầu.
"Cút cho tai"
Doãn Kỳ bên này là nể mặt Thái Mân chứ nếu không đã chém Cố Quân Hào thành tám đoạn mười đoạn từ lâu rồi.
Cố Quân Hào muốn khóc, cực khổ quá rồi!
Hắn ta không tức giận Doãn Kỳ, ngược lại cảm thấy Doãn Kỳ tính tình thẳng thắn rất đáng yêu.
Hảẳn ta giận là giận Lữ Thiếu Khanh: "Tên đáng ghét, đáng ghét vô sỉ."
"Ngươi chờ đấy, ta sẽ thu thập ngươi."
Bỗng nhiên, có người đến tìm Cố Quân Hào: "Cố sư huynh, thành chủ tìm ngươi!"
"Chuyện gì?"
"Người Quy Nguyên Các tới."
Người Quy Nguyên Các tới.
Nơi xa hai chiếc thuyền lớn, song song mà đến, khí thế hùng hổ, hoành hành bá đạo trên đường thủy, phi thuyền bên cạnh như tẩu thú nhao nhao hoảng sợ, không tránh kịp. Thái Khám thấy cảnh này, trong lòng thở dài.
Quy Nguyên Các em gái ngươi, một đám cháu trai, hoành hành bá đạo không để ý đến ai à?
"Người Quy Nguyên Các tới đây làm gì?
"Không phải tuyên chiến với thành Thiên Phỉ đấy chứ?"
"Có khả năng này, nghe nói ở thành Thiên Phỉ đã có mấy đệ tử thân truyền hạch tâm của Quy Nguyên Các chết đấy."
"Thành Thiên Phỉ là địa bàn của Lăng Tiêu Phái, Quy Nguyên Các muốn tới đây làm gì?"
"Thành Thiên Phỉ cũng không được tính là địa bàn của Lăng Tiêu Phái, chỉ có quan hệ tốt với Lăng Tiêu Phái thôi."
"Tiểu thư thành chủ là đệ tử Lăng Tiêu Phái rồi, đây không phải là quan hệ tốt bình thường."
"Cái này gọi là thông gia, biết hay không hả?"
"Bất kể là quan hệ quái gì, lần này Quy Nguyên Các khí thế hung hung, xem ra thành Thiên Phỉ xui xẻo rồi."
"Chúng ta đi nhanh lên, không ai cứu được thành Thiên Phỉ rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận