Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2802: Bốn vị Tiên Quân (length: 6860)

Quản Vọng kêu lớn không ổn rồi.
Vốn cho rằng Mục Dương, Ảnh Chính Sơ hai người là ngu xuẩn.
Hiện tại xem ra, mình mới là kẻ ngu xuẩn.
Không nên xem nhẹ bọn hắn, dù sao cũng là những lão già sống mấy ngàn vạn năm.
Sao có thể đơn thuần như vậy?
Quản Vọng muốn báo cho Lữ Thiếu Khanh.
So với Mục Dương, Ảnh Chính Sơ, trong lòng của hắn vẫn hy vọng tiểu lão hương thắng.
Nhưng mà Mục Dương cười lạnh một tiếng, hắn đã sớm phong tỏa không gian nơi này, ngăn cản Quản Vọng thông báo cho Lữ Thiếu Khanh.
Mà lại!
Ánh mắt Mục Dương rơi vào sau lưng Quản Vọng, trên người Tiêu Y, Ân Minh Ngọc mấy người, sát khí không còn che giấu.
Quản Vọng không dám hành động thiếu suy nghĩ, hắn phải bảo vệ Tiêu Y mấy người.
Tiêu Y từ cửa truyền tống đi ra, chú ý tới Mục Dương, liền nói ngay, "A, ngươi thật sự đi tìm cái chết à?"
"Quả nhiên là tên không có đầu óc!"
Quản Vọng bỗng cảm thấy đau đầu.
Tiểu nha đầu càng ngày càng làm càn.
Trước kia là đang giả vờ đơn thuần, hiện tại là phóng thích bản tính sao?
Ghét bỏ đồng hương, chuyên môn làm hư trẻ con.
Mục Dương lạnh lùng nói, "Ngươi cũng trốn không thoát."
Tiêu Y không hề sợ hãi, "Đồ ngốc, thật không biết ngươi tu luyện thế nào mà lên được Tiên Quân."
"Nhị sư huynh ta đã dám dẫn bọn ta tới đây, chứng tỏ hai ngươi không thể chạy thoát."
"Hôm nay các ngươi chết chắc..."
Hừ, trách thì trách con của ngươi dám tìm đại sư huynh ta gây phiền phức.
Bị nhị sư huynh ta biết được, chắc chắn phải giết chết các ngươi.
Ân Minh Ngọc trong lòng run lên, cho Lữ Thiếu Khanh lại thêm một bảng tên.
Có thù tất báo!
Mục Dương cười lạnh một tiếng, "Thật sự cho rằng có thể giết được bọn ta?"
Quản Vọng nhắc nhở một câu, "Bọn hắn tới không chỉ có hai người."
Giọng Quản Vọng lo lắng.
Hắn phải che chở Tiêu Y, Ân Minh Ngọc bọn người, không thể đi hỗ trợ.
Lữ Thiếu Khanh phải đối mặt với Ảnh Chính Sơ và những người khác liên thủ tấn công.
Quản Vọng hỏi Mục Dương, "Ngươi gọi ai tới?"
Tiêu Y phách lối kêu, "Quản gia gia không cần hỏi hắn, cũng không cần lo lắng."
"Cho dù Tiên Quân đến có nhiều hơn, nhị sư huynh hắn cũng không sợ."
Quản Vọng liếc mắt, ngươi nha đầu này, ta cũng là Tiên Quân.
Sao lại vậy?
Trong lòng ngươi ta chỉ là cái gì thôi?
Mục Dương cười lạnh càng thêm đáng sợ, nhìn Tiêu Y như nhìn kẻ đần, "Chỉ là?"
"Hi vọng ngươi lát nữa vẫn còn cười được..."
Ngay khi Mục Dương dứt lời, trong sương mù bỗng nhiên lại xuất hiện hai luồng khí tức cường đại.
Hai luồng khí tức một lạnh một nóng, như hai tầng băng lửa.
"Ha ha, lâu lắm rồi chưa thấy tiểu gia hỏa nào ngông cuồng như vậy..."
"Hừ, thảo nào dám gây chuyện ở Vĩnh Nguyên thành, gan chó lớn thật..."
Cảm nhận được khí tức của người tới, sắc mặt Quản Vọng trầm xuống.
"Giang Văn Huyền!"
"Đồ Cao Dương!"
Tiêu Y chớp mắt mấy cái, "Tìm người của Vĩnh Nguyên thành tới?"
"Bọn chúng đúng là không nghĩ ra cách nào khác à?"
Quản Vọng thì trầm mặt, nhìn chằm chằm Giang Văn Huyền, Đồ Cao Dương ở xa.
Nhận thấy ánh mắt của Quản Vọng, Giang Văn Huyền cũng nhìn sang, "Quản huynh, chuyện này không liên quan đến ngươi!"
Quản Vọng có chút im lặng, hắn cũng đoán được nguyên nhân, "Cũng vì chuyện ở cửa thành?"
Khuôn mặt Đồ Cao Dương lạnh lùng, toàn thân tỏa ra một luồng khí tức băng lãnh, như một người băng.
"Hắn gây sự ở Vĩnh Nguyên thành, chính là đang mạo phạm Tiên Quân bọn ta, đáng chết!"
Giọng nói băng giá, như hàn khí quét sạch khắp nơi.
Quản Vọng không nhịn được lắc đầu.
Giang Văn Huyền thấy vậy, nói tiếp, "Quản huynh, ngươi không cần lo lắng, lần này không phải nhắm vào ngươi."
Quản Vọng nói với hắn, "Ta cho ngươi xem thứ kia, ngươi quên rồi à?"
"Đương nhiên nhớ," Giang Văn Huyền lại cười, nhìn Lữ Thiếu Khanh, "Hắn rất mạnh, có thể sống sót dưới công kích của Thần Vương."
"Nhưng cũng chính vì vậy, hắn bị thương, còn có bao nhiêu thực lực?"
"Tiên Giới, không cần một kẻ như vậy tồn tại."
Trong nháy mắt Quản Vọng đã hiểu.
Hắn cho Giang Văn Huyền xem hình ảnh Lữ Thiếu Khanh chiến đấu với Thần Vương, ngược lại gây phiền phức cho Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh quá mạnh, khiến Giang Văn Huyền, Đồ Cao Dương sinh lòng kiêng kị.
Sợ rằng Lữ Thiếu Khanh trở thành Tiên Vương sẽ tìm bọn hắn gây chuyện.
Mục Dương, Ảnh Chính Sơ tìm tới bọn họ, hai bên vừa khớp.
Bốn người liên thủ muốn diệt trừ hoàn toàn Lữ Thiếu Khanh.
Theo bọn chúng nghĩ, Lữ Thiếu Khanh trải qua trận chiến với Thần Vương, thoát chết dưới tay Thần Vương chắc chắn phải trả giá rất lớn, bị thương suy yếu, chính là thời cơ tốt nhất để bọn chúng lấy mạng hắn.
Mục Dương cười lạnh một tiếng, "Không ngờ tới đúng không?"
"Ngươi cứ ở đó mà xem hắn chết đi!"
Khi hắn dứt lời, Giang Văn Huyền, Đồ Cao Dương, Ảnh Chính Sơ ba người đã bao vây Lữ Thiếu Khanh.
Để lộ sát ý trắng trợn.
Lữ Thiếu Khanh nhìn tình hình này, kêu lên, "Má nó, đông người hiếp ít người, các ngươi có thấy ngại không?"
"Có dám một đấu một không?"
Ảnh Chính Sơ cười nham hiểm, cái đầu trọc của hắn trông vô cùng đáng sợ, "Một đấu một?"
"Mộc Vĩnh, ngươi có tư cách gì mà bàn điều kiện với bọn ta?"
"Đầu trọc, ngươi vênh váo cái gì? Lát nữa Mộc Vĩnh ta sẽ giết chết ngươi trước!" Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Ảnh Chính Sơ mắng, "Chuyện này vốn không liên quan gì đến ngươi, tự ngươi chen chân vào tìm cái chết."
"Quả nhiên ngông cuồng như lời đồn." Đồ Cao Dương lạnh lùng nói, "Đừng nói nhảm với hắn, mau giết hắn đi."
"Dù hắn bị thương, chúng ta cũng phải dùng toàn lực."
Giang Văn Huyền gật đầu, "Không sai!"
"Giết!"
Khi mấy người vừa dứt lời, cả ba người đồng thời ra tay với Lữ Thiếu Khanh.
Oanh!
Một đạo hỏa diễm bốc lên tận trời, bùng nổ trong sương mù, nhiệt độ trong phạm vi trăm vạn dặm tăng vọt, vô số ngọn lửa thiêu đốt.
Mỗi một đóa hỏa diễm mang theo sức mạnh đáng sợ, có thể đốt cháy trời đất, hủy diệt thế giới.
Vô số hỏa diễm tạo thành một cơn bão lửa lao thẳng về phía Lữ Thiếu Khanh.
Răng rắc!
Ánh sáng lam sắc lóe lên, một chiếc chùy băng màu lam xé rách hư không, mang theo hơi lạnh quét về phía Lữ Thiếu Khanh, những nơi nó đi qua đều bị đóng băng.
Còn có Ảnh Chính Sơ, tế ra một cây rìu tiên khí, mang theo phong bạo hủy diệt hung hăng bổ về phía Lữ Thiếu Khanh.
Ba người đồng thời xuất chiêu, sức mạnh đáng sợ làm rung chuyển không gian xung quanh, gây ra một trận bão lớn.
Lữ Thiếu Khanh như một chiếc thuyền con bị bão cuốn đi trong nháy mắt, biến mất không còn tung tích....
Bạn cần đăng nhập để bình luận