Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2947: Không đồng dạng thiểm điện (length: 6659)

Điện chớp vàng rực, to lớn, sắc cạnh.
Rạch ngang bầu trời, hung hăng lao về phía Lữ Thiếu Khanh.
"Ngọa Tào!"
Lữ Thiếu Khanh thấy vậy, mặt mày tái mét.
"Ghét bỏ ta khác biệt quá nhiều, không muốn nhận ta là đệ đệ sao?"
"Đại ca muốn giết người diệt khẩu à?"
Lữ Thiếu Khanh không trốn tránh, hoặc nói, hiện giờ hắn có muốn tránh cũng không thể.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn điện chớp vàng giáng xuống chỗ hắn.
"Ầm ầm!"
Điện chớp vàng rơi xuống, hung hăng đánh vào người Lữ Thiếu Khanh.
Từng tia điện nổ lách tách lập tức lan tỏa bay múa, tung hoành khắp mặt đất xung quanh, tựa như vô số con rắn màu vàng.
"Ngao!"
Lữ Thiếu Khanh theo bản năng kêu lên, kêu được hai tiếng, lại ngạc nhiên, "Hả?"
"Không sao?"
Điện chớp vàng giáng xuống, tiếng oanh minh vang dội như tiếng đại đạo.
Chỉ nhìn thôi đã khiến người ta cảm thấy nghẹt thở.
Lữ Thiếu Khanh còn tưởng so với vừa rồi chỉ mạnh chứ không yếu.
Nhưng hắn không ngờ, điện chớp vàng rơi xuống, hắn lại chẳng hề hấn gì.
Không những thế, thân thể còn được tưới mát, một luồng sức mạnh huyền diệu tiến vào thân thể, di chuyển khắp toàn thân.
Vốn thân thể chằng chịt vết thương dần hồi phục không ít.
Chỉ trong chớp mắt, Lữ Thiếu Khanh cảm thấy trạng thái tốt lên nhiều, sức lực cũng hồi phục.
Thứ rơi xuống không phải đại diện cho thiên đạo trừng phạt, mà là cam lộ của thiên đạo.
Đồng thời, lực đẩy xung quanh cũng theo đó suy yếu.
Mắt Lữ Thiếu Khanh sáng lên, đã có thể trực tiếp đứng dậy, "Đại ca, là ngươi sao?"
"Tới đi, cứ tiếp tục đi!"
"Ta biết mà đại ca thương ta nhất. . ."
Điện chớp thế này càng nhiều càng tốt.
Chỉ cần thêm vài lần nữa, Lữ Thiếu Khanh liền có thể hồi phục hoàn toàn.
Điện chớp vàng còn tốt hơn cả bất cứ loại linh đan diệu dược nào.
"Ầm ầm!"
Lại một đạo điện chớp rơi xuống, Lữ Thiếu Khanh dang hai tay, không chút phòng bị đón nhận sự quan tâm của đại ca dành cho hắn.
"Oanh!"
Điện chớp vàng hung hăng, không chút nương tay, trực tiếp đánh trúng Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh lúc này đang nhắm mắt, chuẩn bị tận hưởng loại cảm giác này.
Thế nhưng!
Một cơn đau đớn kịch liệt lần nữa ập đến.
"Ngao!"
Lữ Thiếu Khanh trở tay không kịp, bị đánh bay ngược, thân thể lại một lần nữa tan nát, máu tươi văng tứ tung.
"Ta đi!"
Lữ Thiếu Khanh ngước nhìn lên trời, mặt mũi trắng bệch.
Phía trên mây đen tụ lại càng nhiều, bao quanh lỗ lớn, khiến lỗ lớn càng thêm rõ ràng, tựa như một con mắt khổng lồ.
Trong sâu thẳm lỗ lớn, thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng màu vàng kim.
Điện chớp vàng loé lên, như những con rắn đang bơi lội trong bóng tối.
Lữ Thiếu Khanh thấy mà kinh hồn, chẳng lẽ đại ca không đáng tin?
"Thế này là thế nào!"
Lữ Thiếu Khanh khóc không ra nước mắt, cuối cùng thành ra chỉ có mình hắn bị thương.
Lữ Thiếu Khanh cắn răng đứng dậy, cảm nhận được uy áp truyền đến từ trên cao.
Hắn ngồi bệt xuống đất, nghiến răng, "Thiên kiếp còn chưa hết sao?"
Lữ Thiếu Khanh không dám chần chờ, tranh thủ còn thời gian, vội vàng từ trong nhẫn trữ đồ lấy ra linh đan, nhét đầy miệng.
Đầy miệng đan dược, tiên lực trong cơ thể cũng chỉ khôi phục một phần nhỏ.
Lữ Thiếu Khanh còn chưa kịp xem xét vết thương của mình, đạo điện chớp thứ ba lại tới.
Ầm ầm!
Lữ Thiếu Khanh không cam chịu yếu thế, hung hăng vung một kiếm ra.
"Bạch!"
Kiếm quang phóng thẳng lên trời, nhưng lại mang theo một loại ý cảnh khác biệt.
Một kiếm đâm ra, như ngưng tụ sức mạnh của một thế giới.
Lữ Thiếu Khanh khẽ động tâm thần, trên mũi kiếm tựa hồ xuất hiện một mặt trời, ánh sáng tăng vọt, rồi mang theo toàn bộ thế giới nghênh đón điện chớp vàng.
"Ầm ầm!"
Hai bên va chạm, tuy điện chớp vàng bị suy yếu hơn phân nửa.
Lữ Thiếu Khanh miệng phun máu tươi, ngay sau đó những tia điện còn sót lại đều rơi trên người hắn.
"Ôi!"
Lữ Thiếu Khanh khóc không ra nước mắt, "Ta đi, hiểu lầm rồi."
Đạo điện chớp lần này khác với đạo thứ nhất vừa rồi, nó có tác dụng chữa thương cho hắn.
Hắn một kiếm đã lột phần lớn năng lượng của nó.
Lẽ nào là vậy?
Một đạo muốn giết người, một đạo muốn cứu người?
Lữ Thiếu Khanh lẩm bẩm, nước mắt lưng tròng, lẽ nào đã hiểu lầm đại ca?
Đại ca đang nghĩ tới việc cho hắn bồi bổ thêm nửa chút chăng?
Rất nhanh, một đạo điện chớp nữa lại rơi xuống, lần này Lữ Thiếu Khanh không dám khinh suất, lại lần nữa xuất chiêu ngăn cản.
Nhưng mà!
"Ta đi!"
Lữ Thiếu Khanh người cũng tê liệt, vô cùng kinh ngạc, "Chuyện gì xảy ra?"
Lại là đạo điện chớp giúp hắn chữa thương, nhưng qua sự ngăn cản của hắn, năng lượng ẩn chứa đã tiêu tán hơn phân nửa, như một ly nước chỉ còn lại nửa ngụm cho hắn uống.
Đối với vết thương của hắn không có quá nhiều tác dụng.
"Ầm ầm!"
Đạo điện chớp thứ năm rơi xuống, Lữ Thiếu Khanh lần này không hề ngăn cản.
Trong lòng hắn đã có chút dự đoán.
Quả nhiên!
"Ngao!"
Điện chớp vàng hung hăng bổ lên người hắn, thân thể Lữ Thiếu Khanh lại lần nữa tan nát.
Lần này uy lực mạnh hơn so với đạo điện chớp thứ hai.
Đau đến mức hắn muốn khóc thét.
Dù cho thân thể của hắn được cấu tạo từ mảnh vỡ thiên đạo, được mệnh danh là chiếc khiên mạnh nhất thế gian.
Nhưng, điện chớp vàng có lẽ có cùng nguồn gốc, hiện tại trở thành ngọn giáo sắc bén nhất.
Chiếc khiên kiên cố cũng không thể nào ngăn cản được ngọn giáo sắc bén.
"Đại ca, ngươi muốn chơi chết ta à!"
Lữ Thiếu Khanh khóc không ra nước mắt, hắn mà dám xuất chiêu ngăn cản, điện chớp vàng liền sẽ chữa thương cho hắn, như là linh đan diệu dược.
Không ngăn cản, thì đúng là thiên kiếp thực sự, sẽ đánh chết hắn.
Thân thể kiên cố hiện tại đã nứt toác, vết thương chằng chịt, khắp nơi trên thân thể hắn.
Lữ Thiếu Khanh không hiểu.
Nếu như nói con chó màu đen là thiên kiếp nửa bước Tiên Đế, hắn hẳn phải tính là đã vượt qua thiên kiếp nửa bước Tiên Đế rồi.
Hắn không phải nửa bước Tiên Đế, nhưng cũng không sai biệt lắm.
Nhưng điện chớp vàng này rốt cuộc là thứ gì?
Xem như thiên kiếp ư?
Ngăn cản thì khoan khoái, không ngăn cản thì đánh chết.
"Đại ca, ngươi thấy ta bị thương, cho nên muốn chữa thương cho ta?"
Lữ Thiếu Khanh cắn răng, "Đã như vậy, ta xin mạn phép, cảm ơn đại ca, đại ca người tốt cả đời bình an, sinh tám con trai."
Ngăn cản thì sẽ thành chữa thương, vậy hắn sẽ cứ thế mà ngăn cản, chữa khỏi cho mình đã rồi tính tiếp.
"Ầm ầm!"
Điện chớp vàng rơi xuống, Lữ Thiếu Khanh trường kiếm chỉ thẳng.
"Ngao. . . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận