Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1966

Chương 1966Chương 1966
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tiêu Y không cho rằng Nhị sư huynh của mình có thể trâu bò đến mức có thể chơi chết được Đại Thừa kỳ.
Đi vào tìm Xương Thần, sợ là đi cải thiện cơm nước cho Xương Thần thôi.
Thiều Thừa cũng chẳng có cách nào. Ông cũng đau khổ ra mặt, mỗi khi xảy ra những chuyện này, thân là sư phụ ông cực kỳ bất lực.
“Đi ra trước xem tình huống thế nào đi.”
Thiều Thừa nghĩ một lát, bèn nói với Bạch Thước: “Tiền bối, mong ngài hãy mở cửa ra.” Với Bạch Thước một lần nữa nắm giữ tháp Trấn Yêu trong tay, chuyện này cực kỳ đơn giản.
Thậm chí còn không cần bọn họ phải đi đâu, bà ta mở luôn cửa ngay trước mặt bọn họ. Mọi người đi ra, bỗng nhiên xung quanh điên cuồng gào thét, trên trời mây đen dày đặc, rắn bạc giật chằng chịt tán loạn khắp nơi.
Cảm giác áp bách nặng nề như trời sập bao phủ tất cả mọi người.
Uy áp kinh khủng khiến cho linh hồn của mọi người đều run rầy lên.
“Xảy.... xảy ra chuyện gì vậy?” Doanh Thất Thất cũng tê dại quỳ sụp xuống đất, nôn liên tiếp ra mấy ngụm máu tươi mới dễ chịu hơn.
Ủy áp kinh khủng khiến cho các nàng cảm thấy dường như bầu trời sắp sụp đổ đè chết các nàng.
Vốn đã bị thương, giờ còn bị thương nặng hơn nữa. Nhưng Doanh Thất Thất càng kinh ngạc và tê dại hơn khi nhìn thấy dù là Tiểu Hồng hay mấy con Tiểu Hắc đi nữa, dù chúng đều nơm nớp lo sợ, hai chân run lên, nhưng cũng vẫn có thể cố gắng đứng đó, không quỳ sụp xuống đất như hai bọn họ.
Sao lại như vậy?
Hai người kinh ngạc, đồng thời lại cảm thấy mình lại bị thương rồi.
Lần này là đau lòng. KHông ngờ hai bọn họ lại không sánh bằng mấy đứa Tiểu Hồng.
Tiếng nổ đùng đoàng đinh tai nhức óc, mây đen kéo đầy trời, vô số chớp sét rạch phá trong mây. Lục sục.
Bỗng nhiên có tiếng nước sôi vang lên.
Họ nhìn lại thì thấy ở phía xa, trong cái hồ to như biển lớn trong tháp Trấn Yêu.
Bọt nước cuốn lên thật cao vỗ vào bờ như sóng.
Bạch Thước cũng đi ra ngoài nghiêm túc nói: “Là nơi thiên thạch giáng xuống, là nơi ẩn thân của thiên ma ngoại vực.” Thiên thạch từ trên trời giáng xuống ở ngay dưới đáy hồ. Tiêu Y tái mét, nàng đoán: “Sẽ không phải chuyện Nhị sư huynh làm ra chứ?”
Rất phù hợp với thiết lập nhân vật của Nhị sư huynh. Người khác bị sét đánh, đáng Sợ vô cùng.
Nhị sư huynh bị sét đánh, không cần phải lo.
Hung Trừ không phục.
Trên trời mây đen nặng nà, vô số sấm sết giật nhằng nhằng trong đó.
Uy áp kinh khủng như tận thế.
Dường như còn đáng sợ hơn thiên kiếp mấy phần.
Thanh thế thế này, sợ là phải có đại hung tuyệt thế nào xuất hiện mới phải.
Nhị sư huynh nhà ngươi làm ra sao?
Nói đùa cái gì! Nhiều nhất hắn cũng chỉ là một tiểu hỗn đản ghê tởm thôi, còn không đến mức khiến cho trời cao phải thu thập.
Hắn ta hừ một tiếng, khó chịu nói: “Nói đùa, thanh thế thế này có lẽ chỉ có Xương Thần xuất thế còn có thể nghe được.”
“Tiểu tử kia có thể làm gì?” Mặc dù Lữ Thiếu Khanh đã giúp Bạch Thược, cũng coi như là gián tiếp cứu được Yêu tộc.
Có ân cứu mạng với Yêu tộc. Nhưng Hung Trừ vẫn không thích Lữ Thiếu Khanh.
Tư thế bây giờ thế này mà còn liên quan đến lữ Lữ Thiếu Khanh cơ à.
Hung Trừ không tin tí nào. Thật sự tưởng mình trâu bò à?
Hung Trừ làm ra vẻ lão già ăn muối còn nhiều hơn ngươi ăn ngạo trước mặt Tiêu Y, hung hăng khinh bỉ nói: “Đừng có tưởng cái gì có động tĩnh lớn cũng là do hắn.”
Nha đầu nhà ngươi cũng rất ngứa mắt, có cơ hội đương nhiên phải giáo huấn ngươi một trận.
Tiêu Y làm mặt quỷ với Hung Trừ, cũng không thèm nể mặt hắn ta: “Đại Hắc Hùng, ngươi biết cái gì?”
“Ta bắt đầu nghi ngờ bản thể của ngươi không phải loài gấu.”
Không phải gấu, đương nhiên là heo. Hung Trừ tức chết, quả nhiên thú khó mà thích nhân loại được.
Âm ầm!
Khi mọi người kinh ngạc, trong đám mây đen nồng đậm vọng ra tiếng sấm nổ rần.
Sau đó, một tia sét thật lớn từ trên trời giáng xuống.
Sấm sét to lớn, uốn lượn nhưữ thần long, rung động lòng người.
Càng rung động hơn là tia sét này không phải màu trắng mà là màu vàng kim.
Sét màu vàng kim.
Liễu Xích, Hung Trừ, Doanh Thất Thất, Ma Nhiên, thậm chí cả Bạch Thước cũng đều trợn tròn mắt.
Tia sét màu vàng kim, đây là lần đầu tiên họ gặp.
Trước đây, chưa từng thấy, chưa từng nghe.
Âm ầm!
Tia sét màu vàng kim giáng thẳng xuống hồ, bốc lên sóng cao vạn trượng, vô số sét chớp lập lòe bay múa. Nước hồ bốc hơi thành một mảnh sương mù.
Mọi người cách thật xa cũng cảm thấy được thân thể mình tê dại, dường như trong không khí cũng có tia lửa điện.
Rầm rầm, lôi đình biến mất, nước hồ đảo lưu.
Một đòn vừa rồi đã khiến cho nước trong hồ bốc hơi hơn phân nửa, lộ ra mặt đất đen thui, như một món trang sức phế phẩm khảm trên mặt đất. “Rốt... rốt cuộc là cái gì đã gây ra lôi đình khủng bố như thế?” Hung Trừ tê cả da đầu, hai chân âm thầm run lên: “Sấm sét màu vàng kim, ta sống lâu như vậy nhưng đây mới là lần đầu tiên nhìn thấy.”
“Dưới hồ có đại hung gì xuất thế sao?”
Hắn ta nhìn Bạch Thước, muốn lẫy được đáp án từ bà ta.
Nhưng Bạch Thước cũng có vẻ rất nghiêm túc, bà ta cũng không biết.
Bà ta chỉ có thể nói ra những gì mà mình biết: “Thiên thạch năm xưa rơi xuống ở đây, tạo thành cái hồ lớn bây giờ.” “Điều duy nhất có thể khẳng định là thiên thạch đang ở dưới đáy hồ, Thiên Ma vực ngoại là từ trong thiên thạch ra.”
Liễu Xích suy đoán: “Là Thiên Ma vực ngoại chọc giận thượng thiên sao?”
“Có thể có quan hệ với Xương Thần không?”
Bạch Thước lắc đầu, ở đây tuổi bà ta lớn nhất, kiến thức cực kỳ lớn, nhưng đây cũng là lần đầu tiên nàng ta thấy cảnh tượng trước mắt.
“Ta cũng không biết, hy vọng là không phải.”
Bạch Thước chỉ hy vọng Xương Thần quan ngoãn bị trấn áp bên dưới đó, đừng có đi ra ngoài gây sự.
Xương Thần mà ra, Yêu giới có ai có thể đỡ nổi nó?
Bên này Tiêu Y an ủi Thiều Thừa: “Sư phụ, không cần lo lắng, đây là chuyện Nhị sư huynh làm.”
Thiều Thừa lườm nàng, đây cũng là lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy tia sét màu vàng kim.
“Là Thiếu Khanh thật à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận