Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 3029: Để Thánh Chủ đi gọi nhị sư huynh rời giường (length: 6638)

Quản Vọng tức chết, ngươi sợ hắn bị rời giường, ta chẳng lẽ lại không sợ?
Thằng nhóc hỗn đản vô pháp vô thiên, hỉ nộ vô thường.
Hiện tại vẫn chỉ là nửa bước Tiên Đế, muốn trừng trị ta càng dễ như trở bàn tay.
Ta tại sao phải tự tìm không được tự nhiên?
Quản Vọng ha ha cười lạnh một tiếng, nhìn thấu Tiêu Y giảo hoạt, "Không sao, mọi người cùng nhau chờ xem."
"Dù sao đến lúc trên trời không đi lên đều vô sự."
"Cùng lắm thì đến lúc ngươi đi theo ta cùng ở phía dưới chờ chứ sao."
Ta đi!
Không được!
Tiêu Y nghe vậy, rối rắm.
Nàng tuyệt đối không thể chấp nhận Lữ Thiếu Khanh bỏ nàng lại đi lên trên kia nghiền ngẫm.
Trước đó cùng Thánh Chủ còn xảy ra nhiều chuyện như vậy, Lữ Thiếu Khanh đều không kể cho nàng.
Nghĩ thôi đã thấy nghẹn lòng.
Không đi cùng lỡ bao nhiêu chuyện thú vị?
Tiêu Y quyết định nhất định phải theo Lữ Thiếu Khanh lên ba tầng trời.
Dù cho trên đó có đao rơi xuống cũng không thay đổi được quyết tâm của nàng.
Hơn nữa, coi như trên kia có đao rơi, trên mặt đất bò đầy quái vật Đọa Thần, nàng cũng không sợ.
Nhị sư huynh từng nói, trời sập có người cao chống đỡ.
Đại sư huynh, nhị sư huynh đều là người cao, sợ gì?
Đối với Tiêu Y, việc cần làm bây giờ là trông chừng Lữ Thiếu Khanh.
Tuyệt không thể để Lữ Thiếu Khanh lén lút chạy, bỏ nàng lại làm tượng đá trông nhà.
Lữ Thiếu Khanh đang ở bên trong, cho Tiêu Y trăm lá gan nàng cũng không dám đi quấy rầy.
Trong lúc quan trọng này, nàng nhất định phải cẩn thận, lại cẩn thận, tuyệt đối không để Lữ Thiếu Khanh có lý do trừng trị nàng.
Nàng cũng không muốn vào lúc này bị Lữ Thiếu Khanh kiếm cớ bỏ rơi.
Đi gọi tỉnh Lữ Thiếu Khanh là điều không thể.
Nhưng Quản Vọng nói cũng đúng.
Lúc này, không loại trừ việc sẽ lén lút chạy.
Phải làm sao đây?
Tiêu Y làm nũng với Quản Vọng, "Quản gia, ngươi đi xem thử xem sao."
"Ngươi là người tốt như vậy mà . . ."
Tốt cái rắm!
Quản Vọng im lặng nhìn Tiêu Y, không ăn chiêu làm nũng, "Muốn đi tự mình đi đi."
Ăn làm nũng sẽ bị bắt nạt.
Quản Vọng vẫn rất tỉnh táo chuyện này.
"Ngươi sợ?" Tiêu Y liếc mắt, dùng kế khích tướng.
"Ha ha. . ." Quản Vọng khoanh tay, cũng liếc nhìn Tiêu Y.
Con hồ ly nhỏ Tiêu Y này mà còn non nớt khi ra vẻ trước mặt hắn.
Hắn Quản Vọng nếu dễ mắc lừa như vậy thì còn làm ăn gì.
Ân Minh Ngọc cười lạnh, "Đồ nhát gan."
Tiêu Y chỉ vào Ân Minh Ngọc, "Ngươi có gan thì ngươi đi hô thử xem?"
"Không dám thì đừng có cãi nhảm!"
Ân Minh Ngọc đương nhiên không dám đi, nàng cười lạnh nói, "Có phải ta đang gấp đâu, ta hô làm gì?"
Quản Vọng ha ha nói, "Sao hả? Không có cách nào à?"
Tiêu Y xoa cằm, học dáng vẻ suy nghĩ của Lữ Thiếu Khanh.
Rất nhanh ánh mắt của nàng sáng lên, "Có rồi!"
Có cách?
Ân Minh Ngọc đương nhiên không tin, tiếp tục cười lạnh, "Buồn cười, ngươi có cách gì?"
"Ngươi định đi gọi hắn sao?"
Tiêu Y bĩu môi, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn nàng, "Quả là người không có đầu óc."
"Ngươi. . ."
Quản Vọng cũng tò mò xem cách của Tiêu Y là gì.
"Nha đầu, ngươi định làm gì?"
"Hắc hắc. . ."
Tiêu Y không nói gì mà bay lên trời.
Thấy thế, Quản Vọng, Ân Minh Ngọc cũng vội đuổi theo, bọn hắn muốn xem Tiêu Y có cách gì.
Rất nhanh Tiêu Y đã đến một nơi.
Quản Vọng nhìn xung quanh, nơi này cũng là chỗ của mình, hắn tò mò, "Đến đây làm gì?"
"Tìm người đi gọi nhị sư huynh ta chứ sao."
Tìm người?
Tìm ai?
Quản Vọng ngơ ngác, trong lòng nghi hoặc.
Sau đó Tiêu Y trực tiếp tiến lên gõ cửa, "Thánh Chủ tiền bối, người ở đâu?"
Mẹ ơi!
Quản Vọng suýt chút nữa bị dọa chết.
Ân Minh Ngọc cũng mặt mày tái mét.
Tiêu Y tìm người lại là Loan Sĩ?
Quản Vọng suýt khóc.
Ngươi đi tìm Nguyệt tiền bối, hoặc tìm đại sư huynh cũng được mà.
Ngươi tìm đến Đọa Thần Loan Sĩ, ngươi muốn làm gì?
Đầu óc ngươi rốt cuộc nghĩ cái gì vậy?
Loan Sĩ tuy rằng ở lại đây, nhưng Quản Vọng chưa từng dám thăm dò Loan Sĩ ở chỗ nào.
Trong mười năm này, hắn đến đây cũng rất ít.
Quản Vọng nghĩ quay đầu bỏ chạy.
Loan Sĩ không đơn giản chỉ gây áp lực cho Lữ Thiếu Khanh, mà đến cả Quản Vọng cũng cảm nhận được.
Đối diện với Loan Sĩ, Quản Vọng thật sự không đủ can đảm để nói thêm mấy lời.
Quản Vọng tin rằng, đổi lại người khác cũng sẽ như vậy.
Đối diện với Loan Sĩ, đều sẽ cảm nhận được áp lực rất lớn.
Quản Vọng ôm đầu, rất đau đầu, sớm biết Tiêu Y tìm đến Loan Sĩ, hắn tuyệt đối đã không theo.
Ân Minh Ngọc bên cạnh sắc mặt trắng bệch, cắn răng, "Sư phụ, phải làm sao?"
Cứ sợ Loan Sĩ cũng bị chứng rời giường, bị đánh thức rồi nổi giận, muốn giết chết bọn hắn thì sao?
Lữ Thiếu Khanh tuy rằng đáng ghét, nhưng không phải loại người hay giết người bừa bãi.
Loan Sĩ thì chưa biết chừng.
Đã rơi vào hắc ám, trở thành một Đọa Thần.
Mặc dù cho người ta cảm giác không giống với các Đọa Thần khác.
Nhưng ai có thể chắc rằng hắn không có máu khát máu của Đọa Thần?
Ân Minh Ngọc muốn đi, thấy sư phụ không đi, nàng cũng chỉ đành thấp thỏm bất an đi theo Quản Vọng.
"Cộc cộc" hai tiếng, Tiêu Y gõ cửa sau một lúc mà không thấy bất cứ động tĩnh gì.
Tiêu Y trong lòng hồi hộp, "Chẳng lẽ, trốn đi rồi?"
Tiêu Y lo lắng, sợ Loan Sĩ lén lút cùng Lữ Thiếu Khanh rời đi.
Quản Vọng và Ân Minh Ngọc thấy không có động tĩnh gì, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà giây sau, hai người cảm nhận được một luồng khí lạnh từ trong cơ thể xuất hiện, xông thẳng lên trán.
Hai người ngẩng đầu lên, nhìn lên mái nhà.
Loan Sĩ đứng ở trên mái nhà, lạnh lùng nhìn bọn họ.
"Tiền, tiền bối . . ."
Tiêu Y lùi lại hai bước, nhìn thấy Loan Sĩ thì thở phào, tươi cười rạng rỡ, "Thánh Chủ tiền bối, người vẫn ở đây à?"
Loan Sĩ mở miệng, ngữ khí mang theo lạnh lùng, "Có chuyện gì?"
Tiêu Y cười tươi hơn, "Chẳng phải mười năm đến rồi sao?"
"Không phải người tới gọi nhị sư huynh ta sao? Ta sợ nhị sư huynh ngủ quên."
Loan Sĩ liếc nhìn nàng một cái, sau đó biến mất tại chỗ.
Rất nhanh, nơi xa truyền đến tiếng mắng của Lữ Thiếu Khanh, "Móa, ngươi bị bệnh à, ngủ một giấc ngươi cũng không cho?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận