Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1137: Hồn thạch giáp thú nhỏ cầu cứu

Chương 1137: Hồn thạch giáp thú nhỏ cầu cứuChương 1137: Hồn thạch giáp thú nhỏ cầu cứu
Kiếm quang sáng lên mãnh. liệt khiến cho đám người Tương Tư Tiên nhắm tịt mắt lại theo bản năng.
Khi bọn họ mở mắt ra được thì lại ngây dại.
Nam nhân giáp đen đã biến mất không còn tung tích, chỗ hắn ta đứng chỉ còn một vệt kiếm hẳn sâu như trên trời giáng xuống chém đại địa làm hai nửa.
"Cái này..."
Mấy người Tương Tư Tiên nhìn cảnh này, khó mà tin nổi.
Nam nhân giáp đen chạy trốn rồi sao?
Dận Khuyết bỗng chỉ lên trời hô lên: "Các ngươi nhìn đi!" Trên bầu trời, một bóng đen đang điên cuồng chạy trốn, chính là nam nhân giáp đen kia.
Nam nhân giáp đen đầy kinh hoảng, trên thần còn có vết thương thật sâu, nhìn thấy được cả xương.
Mặt ngoài vết thương chỉ chít kiếm ý, kiếm ý như côn trùng không ngừng chui vào trong cơ thể hắn ta, điên cuồng căn xé, thôn phệ huyết nhục của hắn ta.
Đối mặt với cỗ kiếm ý này, màn sương đen xưa nay vẫn thuận lợi lại không có tí tác dụng gì.
Vạn vạn lần hắn ta không nghĩ tới một kiếm này của Kế Ngôn lợi hại đến thế, uy lực kinh khủng đến vậy.
Cảm thấy kiếm này như tiên nhân giáng xuống vậy, hắn ta tuyệt vọng!
Còn mạnh hơn cả tế tỉ đại nhân. Một kiếm bổ xuống, hắn ta đã bị thương nặng, thế thì còn đánh cái lông ấy.
Phải nhanh chóng chạy thôi!
Đối mặt với một kiếm của Kế Ngôn, nam nhân giáp đen đã mất đi đấu chí, xoay người bỏ chạy.
Thấy nam nhân kia lại bỏ chạy, Kế Ngôn càng thêm thất vọng.
Hắn ta lắc đầu, cũng không nói nhiều nữa, lại lần nữa đánh ra Vô Khâu Kiếm.
Lần này kiếm quang sáng chói lấp lánh, vạch phá bầu trời tối tắm mờ mịt, đâm rách thế giới.
Kiếm quang trăm ngàn trượng lại khiến cho Dận Khuyết và mấy người Tương Tư Tiên nhắm mắt lại, cũng khiến cho nam tử giáp đen kia cảm nhận được hơi thở của cái chết. Nam nhân giáp đen bị dọa đến mất hồn mất vía, nổi giận gầm lên một tiếng.
"Tế ti đại nhân, xin giúp ta!"
Màn sương đen trong thân thể nam nhân hắc giáp càng điên cuồng tăng vọt, chớp mắt, hắn ta cũng biến thành một quái vật màu đen.
Hắn ta võ vỗ đôi cánh sau lưng, giây lát đã tránh xa ngàn dặm, biến mất khỏi tâm mắt của Kế Ngôn.
Nhưng hẳn ta đã bị khóa rồi, dù có chạy trốn đến chân trời góc biển cũng không thể thoát khỏi một kiếm này của Kế Ngôn.
Kiếm quang lao đến, kiếm ý sắc bén quanh quẩn vỡ vụn, xuất hiện ngay trước mặt nam nhân giáp đen.
Sát ý lăng lệ khiến cho hắn ta lạnh cả người. Hắn ta liều mạng giãy giụa, điên cuồng thúc giục màn sương đen trong cơ thể muốn ngăn cản một chiêu này.
Nhưng tất cả chỉ đều phí công.
Đối mặt với nam nhân đã hóa thành quái vật, Kế Ngôn không hề nương tay, gần như dốc toàn lực ra mà đánh.
Cuối cùng, con quái vật mà nam nhân kia biến thành điên cuồng gầm rú rồi hoàn toàn biến mất trong ánh kiếm, ngay cả linh hồn cũng bị giết sạch sẽ.
Quả nhiên!
Dận Khuyết nhìn Kế ngôn như tiểu bạch kiểm phía xa xa, trong lòng càng thêm kính sợ.
Quả nhiên là cường đại.
Mấy người Tương Tư Tiên cũng trợn mắt há miệng hóa ngốc, khó mà tin nổi.
Tương Tư Tiên lại che miệng giấu đi sự chấn kinh trong lòng mình. Đây là nam nhân Nguyên Anh trung kỳ đấy, trước mặt Kế Ngôn cũng chỉ là chuyện một kiếm hai kiếm thôi sao?
Rốt cuộc người kia mạnh cỡ nào chứ?
'Mạnh cái gì mà mạnh?" Lữ thiếu Khanh khinh bỉ sư muội Tiêu Y không hiểu biết: "Ngoại trừ cái cảnh giới Nguyên Anh ra tên kia còn có cái gì?"
"Có lẽ có chút sức mạnh và tốc độ, nhưng còn công pháp thì sao? Hắn ta có sao?"
"Hắn ta là một gốc rau hẹ, chỉ là một gốc rau hẹ tương đối cường tráng thôi, sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta cắt đi nhắm rượu."
"Ngươi nói xem, nếu ngươi là quái vật, ngươi sẽ truyền thụ công pháp cho rau hẹ của mình sao?"
"Cho hắn ta màn sương đen để tu luyện cho khỏe hơn đã là không tệ rồi, còn muốn cái gì nữa?"
"Dạy cho nhân loại, quái vật không sợ bị phản phệ sao?"
Dừng một chút, Lữ Thiếu Khanh nghĩ nghĩ một lát rồi lẩm bẩm: "Nói không chừng đám quái vật này không biết cái gì hết, không có cái gì mà cho ấy"
Tiêu Y nghe xong, a a gật đầu, sau đó vạn phần khinh bỉ: "Chút bản lãnh này mà cũng dám tìm chúng ta làm phiền à?"
"Muốn chết!"
Không biết ta có hai sư huynh ở đây sao?
Thế mà dám tới tận cửa bắt nạt ra, đúng là thắp đèn lồng trong nhà xí mà.
"Đúng vậy! Muốn chết!" Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm Tiêu Y một cách bất thiện: "Đối phó với loại Nguyên Anh rởm này mà muội cũng phải kêu cứu à?”
Tiêu Y lập tức cứng ngắc lại: "Nhị sư huynh, hắn ta là Nguyên Anh đó."
Dù là Nguyên Anh rởm như huynh nói nhưng dù thế nào hắn ta cũng là Nguyên Anh đó, cấp bậc như muội làm sao đôi phó nổi.
"Không phải ta đánh không lại sao?"
Tiêu Y sờ sờ đầu, búi tóc của nàng bị tên đáng kinh tởm kia đánh cho rối bù lên rồi, lại phải mất thời gian chỉnh sửa.
Lại nói, trong lúc này Kế Ngôn đã quay lại, sắc mặt có vẻ hơi thất vọng.
Tiêu Y tranh thủ tri kỷ quan tâm: "Đại sư huynh, huynh không sao chứ?"
"Có thể có chuyện gì?" Lữ Thiếu Khanh chen vào: "Đối phó với loại hàng rởm này mà còn bị thương thì tự cắt cổ mình đi là được."
Kế Ngôn lắc đầu, nói với Tiêu Y: "Muội vẫn quá yếu, cố gắng tu luyện đi."
Tiêu Y le lưỡi, không dám nhiều lời, trong cơ thể nàng vẫn còn lưu lại một cỗ kiếm ý của Kế Ngôn, đến giờ vẫn chưa bào mòn nó được bao nhiêu.
Về chuyện này, hai vị sư huynh nói cái gì thì chính là cai đó, đừng có nghĩ đến chuyện phản bác.
Graoooo
Lúc này, con hồn thạch giáp thú nhỏ xuất hiện khẽ rống lên với bọn Lữ Thiếu Khanh.
"Sao gia hỏa này lại tới đây? Tới đưa đồ ăn à?" Lữ Thiếu Khanh nhìn hồn thạch giáp thú nhỏ, cực kỳ khó chịu hỏi: "Là muội đưa nó đến hả?"
Tiêu Y vội vàng giải thích: "Nhị sư huynh, nó tới đây cầu cứu."
"Cầu cứu?"
"Đúng vậy”
Thì ra sau khi che mẹ con hồn thạch giáp thú nhỏ bị Kế Ngôn đánh bị thương thì đã quay về hang ổ chuẩn bị dưỡng thương.
Nhưng không ngờ đâu ra một đám bộ tộc nhân loại thừa dịp hồn thạch giáp thú bị thương bèn thanh toán rồi mang đi.
Hồn thạch giáp thú nhỏ được cha mẹ bảo vệ nên chạy thoát.
Nó tới đây là hy vọng Kế Ngôn có thể cứu cha mẹ nó về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận