Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2165: Chương 2165

Chương 2165: Chương 2165Chương 2165: Chương 2165
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Gia Cát Huân nghiến răng nghiến lợi: “Ta xem ai dám?” Gia Cát Huân sắp bị tức chết, mặc dù đến đây, Lữ Thiếu Khanh không làm gì nàng ta. Nhưng đi tới loại nơi như thế này đối với nàng ta mà nói đã là một chuyện rất mất mặt rồi.
Chớ đừng nói chỉ là Lữ Thiếu Khanh thỉnh thoảng la hét muốn tìm nam nhân cho nàng ta.
Bên ngoài đã sớm truyền đủ các loại tin đồn. Trong lòng nàng ta hận chết Lữ Thiếu Khanh.
Tiêu Y cùng Tuyên Vân Tâm đi theo bên cạnh, hai người không rõ Lữ Thiếu Khanh rốt cuộc muốn làm gì.
Tiêu Y bên này không kìm được: “Nhị sư huynh, rốt cuộc huynh đến đây là định làm gì?”
“Chúng ta ở chỗ này vui chơi giải trí, sư nương sẽ có thể trở về sao?”
Lữ Thiếu Khanh lườm nàng một chút: “Nhiều đồ như vậy mà cũng không chặn được cái miệng của muội à?” Tới nơi này, nếu nói vui vẻ nhất không ai vượt mặt được tiểu Hắc, kế đến chính là Tiêu Y,.
Mĩ vị món ngon gọi tới đầu chọn món hai người bọn họ thích ăn nhất.
“Nhị sư huynh, dù sao cũng đã như vậy rồi, huynh cũng đừng thừa nước đục thả câu.” Gia Cát Huân cũng lạnh lùng nhìn Lữ Thiếu Khanh: “Ngươi muốn làm gì, ngươi mở miệng, bớt ở chỗ này sỉ nhục ta.”
Loại địa phương này, Gia Cát Huân cảm thấy ngay cả không khí cũng thối.
“Không được.” Lữ Thiếu Khanh nói với Gia Cát Huân: “Nhà ngươi không có ai sao? Sao tới bây giờ vần chưa có ai đến?”
“Hay là, tên khốn kiếp Mộc Vĩnh kia từ bỏ ngươi rồi.” Tuyên Vân Tâm giật mình, linh quang chợt lóe lên, tựa như khai khiếu, nàng
Tuyên Vân Tâm giật mình, linh quang chợt lóe lên, tựa như khai khiếu, trong nháy mắt nàng ta hiểu ra Lữ Thiếu Khanh muốn làm gì. Nàng ta không kìm được gật đầu: “Thì ra là thế.”
“Cái gì, cái gì?” Tiêu Y lập tức lại gần: “Vân Tâm tỷ tỷ, tỷ biết?”
Tuyên Vân Tâm gật đầu, nhìn qua Lữ Thiếu Khanh: “Ngươi muốn chọc cho Mộc Vĩnh đến tìm ngươi đem nàng về?” Mộc Vĩnh tìm đến Lữ Thiếu Khanh cùng Lữ Thiếu Khanh đi tìm Mộc Vĩnh, nhìn thì có vẻ đều giống nhau nhưng trên thực tế là ai chủ động sẽ chiếm thế bị động.
Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc, không trả lời đúng hay không mà nói với Gia Cát Huân: “Đến giờ vẫn chưa có người đến, xem ra ngươi cũng không phải rất quan trọng.” “Ai, xem ra chỉ có thể bán ngươi thôi.”
Gia Cát Huân mặt lạnh nói cho Lữ Thiếu Khanh: “Gia tộc ẩn thế lần này tới chỉ có ba nhà, Gia Cát gia, Tư Mã gia và Công Trọng gia.”
“Ngoại trừ ta, Tư Mã Hoài cùng Công Trọng Bằng Thiên ra, những người khác đầu là chi thứ hoặc thế lực phụ thuộc.”
“Hơn nữa, bọn hắn đầu không ở nơi này.” Ý của Gia Cát Huân rất rõ ràng.
Bên gia tộc không có quá nhiều người đến, muốn chuộc người cũng không làm được.
Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên: “Không thể nào, trước đó ở Ma giới còn nghe người ta đồn ầm lên là thế lực ẩn thế ngâu lòi lắm.”
“Sao vậy, cho tới bây giờ, các ngươi chen lấn nửa ngày cũng chỉ nặn ra được ba người các ngươi đến à?” “Đại gia tộc gì đó đầu là khoác lác à? Hay là chỉ có mấy người các ngươi mới có thể cho ra ngoài được, những người khác đầu không được trò trống gì?”
Sau khi Lữ Thiếu Khanh nói xong, vỗ đùi: “Ai nha, sớm biết cái gọi là gia tộc ẩn thế các ngươi thê thảm như Vậy, ta đã không nên mang ngươi tới nơi này.”
Có ý gì?
Gia Cát Huần ngạc nhiên.
Lữ Thiếu Khanh nhìn đống khay đĩa chất như núi nhỏ trước mặt tiểu Hắc, vô cùng đau lòng: “Đến lúc đó tiền bữa cơm này ai trả đây?” Gia Cát Huân nghe vậy, tức đến méo mũi.
Lữ Thiếu Khanh nói với Tuyên Vân Tâm: “Cô nàng à, đến lúc đó ngươi tính tiền nhé, thế nào?”
Tuyên Vân Tâm ha ha cười lạnh một tiếng: “Nằm mơ!” Lúc trước ngươi vừa có được sáu trăm triệu linh thạch, ngươi còn ở đây giả nghèo với ta?
Vào lúc Lữ Thiếu Khanh đang thở dài, bên ngoài bông nhiên truyền đến tiếng gầm lên giận dữ. “Lữ Thiếu Khanh, ngươi cút ra đây cho tatI”
“Ai vậy?” Thần thức Lữ Thiếu Khanh quét qua, ở bên ngoài, có hai người ở trên trời, nhìn xuống Túy Tiên lâu nơi này. Hai người không che giấu khí tức của mình, khí tức Luyện Hư kỳ không chút kiêng ky phát ra.
Khí tức ấy cường đại đến mức khiến Túy Tiên lâu nơi này lay động không thôi, người Túy Tiên lâu nơi này thất kinh tứ tán.
Lữ Thiếu Khanh không ra ngoài, mà là cuồng vọng kêu: “Thứ không mắt từ đâu đến đấy?”
“Không thấy ta đang cùng cô nương ma tộc uống rượu sao?”
“Cút cho tai”
Âm thanh cuồng vọng phách lối, cực kỳ giống thiếu gia ương ngạnh ăn chơi.
“Đáng chết!”
Hai người phía ngoài nổi giận, một người trong đó trực tiếp vỗ một chưởng xuống. Nhữ thành mặc dù nói là cấm động thủ nhưng từ sau khi ma tộc đến, lệnh cấm này dường như không có tác dụng.
Ma tộc mới mặc kệ ngươi có lệnh cấm gì, muốn đánh thì đánh.
Túy Tiên lâu trong nháy mắt chia năm xẻ bảy, Lữ Thiếu Khanh bảo hộ đám người mau chóng rời đi lên không trung.
Lữ Thiếu Khanh nhìn Túy Tiên lâu trở thành phế tích bên dưới, cười đến rất vui vẻ. Hắn nói với người động thủ kia: “Người tốt, cám ơn ngươi.” Hai người đối diện ngạc nhiên, tiểu tử này bị ngốc à?” Ngay cả Gia Cát Huân cũng cảm thấy đầu óc Lữ Thiếu Khanh có bệnh.
Lữ Thiếu Khanh lại nói tiếp: “Thật sự là người tốt mà, các ngươi hủy Túy Tiên lâu, ta cũng không cần phải tính tiền.”
Tốt biết bao nhiêu, đỡ cho ta một khoản linh thạch.
Vãi
Gia Cát Huân không kìm được trợn trắng mắt, tên khốn kiếp này, quả nhiên là đầu óc có bệnh.
Người tới cũng cạn lời, một nam nhân vóc dáng khôi ngô cao lớn trong hai người, trên mặt mọc đầy râu, tản ra khí tức hung hãn gầm thét: “Mau thả Gia Cát Huân raI”
“Nếu không, ngươi sẽ chết?” “Ngươi là ai?” Lữ Thiếu Khanh có chút thất vọng: “Mộc Vĩnh đâu? Hắn không dám tới, để ngươi đi tìm chết à?”
Việc hắn muốn là ép Mộc Vĩnh bước ra chứ không phải loại tiểu nhân vật này tới. “Ta, Công Trọng Bằng Thiên!” Người tới ngạo nghề nói ra tên của mình.
zỜờ)
Lữ Thiếu Khanh ờ một tiếng, sau đó hỏi Gia Cát Huân: “Ai vậy? Rất nổi danh sao?” “Đáng chết!” Công Trọng Bằng Thiên tức giận rống một tiếng, dáng vẻ hận không thể nuốt sống Lữ Thiếu Khanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận