Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 3024: Mọi người cùng nhau đi gặp việc đời (length: 6722)

Tê!
Quản Vọng mấy người hít một hơi khí lạnh.
Yến Tử Cống, Từ Trị, còn một người là ai?
Cho dù Lữ Thiếu Khanh đối phó Yến Tử Cống hay Từ Trị, thời gian hắn bỏ ra cũng không tính là dài.
Lúc đó mọi người từng suy đoán liệu Lữ Thiếu Khanh có giết chết bọn họ không.
Nhưng nghĩ lại thấy không có khả năng.
Thời gian quá ngắn, quá nhanh.
Trong thời gian ngắn như vậy, đừng nói nửa bước Tiên Đế, cho dù là Tiên Quân cũng chưa chắc làm cho chết được.
Lữ Thiếu Khanh bây giờ lại nói giết chết ba vị nửa bước Tiên Đế.
Đám người lại một lần nghi ngờ lỗ tai mình.
Sao thế, nửa bước Tiên Đế so với cỏ dại ven đường còn không bằng à?
Nói giết là giết.
Người khác không tin, nhưng sư muội Tiêu Y thì một trăm phần trăm tin tưởng.
Nàng cười hắc hắc, sau đó tò mò hỏi, "Nhị sư huynh, ngươi làm sao giết chết bọn hắn vậy?"
Đám người vểnh tai, rất muốn biết rõ Lữ Thiếu Khanh có đang khoác lác không.
Lữ Thiếu Khanh tức giận nói, "Tránh ra một bên!"
Hắn vỗ ngực nói với Loan Sĩ, "Ta bị thương nghiêm trọng như vậy, không cần một ngàn năm, chỉ cần một trăm năm là đã rất nghĩ cho ngươi rồi."
"Con mẹ ngươi, ngươi vì chút thời gian cỏn con này mà ở đây cò kè mặc cả với ta, ngươi còn là người sao?"
Loan Sĩ cười lạnh một tiếng, "Người khác ta không biết, nhưng ngươi ấy, một năm là đủ để ngươi chữa thương rồi."
"Tốt, một năm đúng không." Lữ Thiếu Khanh nghiến răng, "Ta không đi."
"Đi lên nguy hiểm trùng trùng, rất dễ chết, không đi lên cũng chết, ta tại sao phải đi lên?"
Loan Sĩ mặt lạnh tanh, đối mặt với tên vô lại Lữ Thiếu Khanh như vậy cũng thấy rất đau đầu, cuối cùng hắn không thể không nhượng bộ, "Mười năm!"
"Ta chỉ cho ngươi mười năm, lâu hơn ta không chờ được, ngươi không đồng ý thì dứt áo ra đi!"
Loan Sĩ lộ ra ánh mắt nguy hiểm, đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của hắn rồi.
Lữ Thiếu Khanh phát giác được, giả bộ bất đắc dĩ, che mặt thở dài, "Ôi, mười năm thì mười năm vậy!"
Loan Sĩ trong lòng thở phào nhẹ nhõm, "Rất tốt, ta sẽ ở đây chờ ngươi."
Lữ Thiếu Khanh hung dữ nói, "Ngươi cút đi, ở đây không chào đón ngươi."
Loan Sĩ ánh mắt quét qua Quản Vọng, "Ta ở lại đây, ngươi có ý kiến gì không?"
Quản Vọng im lặng, ngươi nghĩ ý kiến của ta có tác dụng sao?
Dù có cũng không dám nói.
Lữ Thiếu Khanh hét lên, "Đồng hương, đuổi hắn đi."
"Nơi này là khu quần cư của tiên nhân, là nơi ẩn náu của tiên nhân, Đọa Thần quái vật nên cút xa."
Quản Vọng coi như mình không nghe thấy, hắn khẽ gật đầu, "Tiền bối cứ tự nhiên!"
Nửa bước Tiên Đế, dù là Đọa Thần, ai dám từ chối?
Ai có thể từ chối?
Loan Sĩ rõ ràng không giống những Đọa Thần khác.
Dù mắt đỏ ngầu, tản ra khí tức nguy hiểm.
Nhưng hắn không mang cái vẻ bạo ngược giết chóc như những Đọa Thần khác, chỉ cần không vừa ý là lập tức điên cuồng.
Loan Sĩ cho người ta cảm giác không khác gì một người bình thường.
Tức giận đến Lữ Thiếu Khanh hung hăng khinh bỉ Quản Vọng, "Đồ hèn nhát, sợ hãi."
"Ngươi sợ hắn làm gì? Đánh nhau với hắn một trận đi."
Quản Vọng tức giận trừng Lữ Thiếu Khanh.
Nói thì dễ.
"Quang Minh thành quả nhiên toàn lũ sợ chết!"
Địa đồ pháo vừa mở là Bá và Bạch Nột đã muốn đánh Lữ Thiếu Khanh rồi.
Lữ Thiếu Khanh nói với Loan Sĩ, "Ngươi tránh xa ta ra chút. . . ."
Loan Sĩ mang theo nụ cười nhàn nhạt, một bước phóng ra, biến mất tại chỗ.
Loan Sĩ rời đi, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Y lập tức xáp tới, "Nhị sư huynh, huynh thật sự muốn đi hả?"
"Không đi sao?" Lữ Thiếu Khanh hùng hổ nói, "Ta không đi có được không?"
"Nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, ta là người rất coi trọng chữ tín."
Quản Vọng nhả rãnh, "Vừa nãy ngươi còn định trở mặt kia kìa."
"Ngươi bất đắc dĩ, không thể không đi."
Lữ Thiếu Khanh liếc Quản Vọng một cái, "Đồ hèn tự trọng!"
Quản Vọng thổ huyết, khàn cả giọng gào lên, "Nửa bước Tiên Đế, hắn là nửa bước Tiên Đế đấy."
"Ngươi bảo ta làm sao?"
"Ta từ chối hắn, hắn tìm ta gây phiền phức, ngươi sẽ giúp ta sao?"
"Sẽ chứ," Lữ Thiếu Khanh nghiêm túc nói, "Ta sẽ ở bên cạnh cố lên, cổ vũ cho ngươi."
"Ngươi chết rồi, ta sẽ tự tay viết văn bia cho ngươi, mộ chí minh các kiểu, đúng rồi, ngươi có tài sản không? Ta có thể miễn phí giúp ngươi xử lý."
"Nghĩ tới nể mặt ta, chắc là hắn sẽ để cho ngươi được toàn thây. . ."
Phụt!
Quản Vọng tức giận, tên đồng hương khốn nạn này, sao không cho người ta đánh chết luôn đi?
Tiêu Y tiếp tục nhảy tưng tưng, "Nhị sư huynh, nhị sư huynh, đến lúc đó muội cũng muốn đi."
Lữ Thiếu Khanh gật đầu, "Đương nhiên, nhất định rồi!"
Hả?
Tiêu Y ngạc nhiên, những người khác cũng ngạc nhiên, kể cả Kế Ngôn cũng vậy.
Tam trọng thiên sau Thập tam trọng thiên, ba Đọa Thần tọa trấn, tràn ngập những điều chưa biết, nguy hiểm trùng trùng.
Lữ Thiếu Khanh bọn họ đi lên còn chưa chắc đã toàn thân trở ra, tại sao còn muốn mang theo Tiêu Y?
Tiêu Y tuy ngạc nhiên nhưng trong mắt lại là sự hưng phấn khôn cùng, "Thật sao ạ?"
"Đương nhiên!" Lữ Thiếu Khanh gật đầu, "Ta có lừa ngươi làm gì?"
Sau đó, hắn nói với mấy người Quản Vọng, "Các ngươi muốn đi thì đi cùng luôn, có thêm người cho náo nhiệt."
Kế Ngôn thì hỏi, "Ngươi có ý đồ gì?"
Mọi người cũng đồng loạt ghé mắt, cảm thấy Lữ Thiếu Khanh rất khác thường.
Biết rõ nguy hiểm, tại sao còn muốn dẫn bọn họ cùng đi?
Quản Vọng nghi ngờ nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, "Tiểu tử, ngươi đang tính toán gì đấy?"
Lữ Thiếu Khanh nhếch miệng cười, "Mọi người không tò mò sao?"
"Mọi người không muốn đi xem việc đời à?"
Tò mò thì tò mò, nhưng cũng không tới mức muốn mạo hiểm như vậy.
Bá, Quản Vọng, Bạch Nột hay cả Tiêu Y, Ân Minh Ngọc đều không phải là nửa bước Tiên Đế.
Trước mặt nửa bước Tiên Đế, bọn họ không khác gì lũ sâu kiến.
Đừng nói tới tam trọng thiên đằng sau, ngay cả rơi xuống tầng mười, trước đó bọn họ còn không dám đi.
Bá một mình lên đã bị đánh đến suýt không về được.
Bây giờ còn nguy hiểm hơn tầng mười kia, Lữ Thiếu Khanh lại muốn dẫn bọn họ đi mở mang tầm mắt?
Ân Minh Ngọc không nhịn được thì thầm, "Có khi nào là bắt chúng ta đi làm lá chắn không?"
Không có cách, không thể không nghi ngờ như vậy.
Lữ Thiếu Khanh nghe vậy rất tức giận, "Móa, cô nương, ý cô là gì?"
"Ta là loại người đó sao? Ta là ai?"
"Đường đường nửa bước Tiên Đế, cần bắt các người làm bia đỡ đạn? Có tác dụng không?"
"Lòng tiểu nhân đo bụng quân tử..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận