Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1871

Chương 1871
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hồ Yên nhìn thấy lại muốn đánh người.
Học nhảy múa để đem ra lấy lòng đám cầm thú mùi thối ngất trời các ngươi à?
Sau khi hít sâu một hơi, ánh mắt Hồ Yên lạnh đi.
Nàng ta lạnh lùng hỏi: “Mộc Vĩnh, ngươi nói cho ta, ngươi đến Hồ tộc ra rốt cuộc có tính toán gì?”
“Gia nhập hay không gia nhập?”
Sau khi tự nhận đã biết thực lực Lữ Thiếu Khanh, thái độ của Hồ Yên đối với Lữ Thiếu Khanh đã thay đổi.
Cho dù thực lực hay là tính cách đều không xứng để nàng ta đối đãi khách khí.
“Gia nhập chứ, sao lại không gia nhập?”
Lời của Lữ Thiếu Khanh khiến khẽ giật mình, sảng khoái như vậy?
“Thật chứ?”
“Thật, nhưng mà điều kiện tiên quyết là cho ta hai mươi tỷ viên linh thạch đi.” Lữ Thiếu Khanh xoa tay nói với Hồ Yên: “Giảm giá cho ngươi rồi đấy, không cần khách khí.”
Hồ Yên bỗng nhiên cười lên: “Thì ra là thế, từ khi mới bắt đầu ngươi đã không có ý định gia nhập bất kỳ nhà nào trong tứ đại Vương tộc.”
Hồ Yên bật cười, dưới ráng chiều, nàng ta tuyệt mỹ vô song vô cùng hấp dẫn.
Ngay cả trong không khí cũng tản mát ra mùi thơm nhàn nhạt, Hồ Tuyết không khỏi nhìn ngây dại, lún thật sâu.
Tình cảnh trước mắt tựa như mộng cảnh.
Bỗng nhiên!
Nụ cười của Hồ Yên biến mất, mộng cảnh tựa hồ cũng theo đó vỡ vụn.
Hồ Yên thản nhiên nói: “Ra đi!”
Ba đạo thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện trên không trung, trong tầm mắt Hồ Tuyết, ráng chiều trên bầu trời dường như biến thành cự thạch từ trên trời giáng mạnh xuống, áp lực cực lớn khiến hắn ta không kìm được run rẩy.
Vương Sí, Nguyên Tuần cùng một vị lão giả thần sắc âm u.
Ba người giống như thuấn di, xuất hiện ở trước mặt mọi người, ở trên cao nhìn xuống lạnh lùng nhìn nhóm người Lữ Thiếu Khanh.
Hồ Tuyết tay chân lạnh lẽo, huyết dịch dừng lưu động, ngay cả linh hồn cũng đông cứng trong nháy mắt.
Bọn hắn xuất hiện ở đây, nói rõ cái gì?
Nói rõ Hổ tộc, Viên tộc cùng Hồ tộc đã đạt được ý kiến nhất trí.
Ngã bài rồi, không giả vờ nữa.
Đạt được giao dịch rồi.
Lần này, trên mặt Hồ Tuyết lộ ra vẻ tuyệt vọng, chút cảm giác may mắn trong lòng hắn ta đã hoàn toàn biến mất.
Hiện tại trong đầu hắn ta chỉ có một ý niệm, xong đời, ta không kịp chuẩn bị di thư rồi.
Hồ Tuyết chật vật chuyển động cổ, muốn nhìn một chút phản ứng của Lữ Thiếu Khanh bọn họ.
Đầu tiên nhìn thấy chính là Tiêu Y, Tiêu Y vẫn cùng ba con thú nhỏ tựa trên lan can, chuẩn bị sẵn để xem trò vui.
Hồ Tuyết khó khăn lắm mới nhịn xuống không bùng nổ.
Bốn tên này mắt không thấy đường à?
Ánh mắt của hắn ta tiếp tục chuyển động, rơi trên người Kế Ngôn.
Không còn cách nào khác, Kế Ngôn có lẽ là người duy nhất cho hắn ta chút cảm giác nam nhân đáng tin cây trọng mấy người.
Kế Ngôn vẫn ngồi xếp bằng, dường như không phát giác được Vương Sí bọn hắn đến.
Hồ Tuyết thất vọng, thờ ơ?
Không đáng tin cậy mà.
Tiếp theo, ánh mắt hắn ta nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh, biểu hiện của Lữ Thiếu Khanh càng khiến hắn ta cạn lời.
Hắn đang ngoáy lỗ mũi.
Trong lòng Hồ Tuyết khinh bỉ thật sâu, yêu thú không vệ sinh.
Lữ Thiếu Khanh ngoáy lỗ mũi, sau đó khẩy khẩy ngón tay: “Làm sao? Nhiều người như vậy tới cửa, dọa ta à?”
“Dọa ngươi?” Vương Sí cười lạnh một tiếng: “Giết ngươi!”
Sát ý thật sâu không chút che giấu, sát ý lạnh như băng dường khi khiến không khí chung quanh đều dừng lại.
“Giết ta?” Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên: “Không phải chứ? Mua bán không thành còn nhân nghĩa, ngươi nghèo, không trả được linh thạch thì cũng không thể giết người cướp của chứ?”
“Còn nói là Vương tộc gì? Không sợ làm mất mặt Vương tộc?”
Vương Sí không cười được, nghe được lời Lữ Thiếu Khanh nói, trong lòng hắn ta liền dâng lên ngọn lửa: “Giết ngươi rồi, sẽ không ai biết nơi này xảy ra chuyện gì.”
Lữ Thiếu Khanh nhìn về phía Hồ Yên, lộ ra vẻ mặt căng thẳng: “Hồ ly tinh, ta là khách nhân tôn quý của ngươi đấy, ngươi không bảo vệ chúng ta?”
Hồ Tuyết thở dài thật sâu.
Tên này ngốc thật hay giả ngốc?
Lúc này còn không thấy rõ tình hình sao?
Hơn nữa, thái độ này của ngươi, không giết chết ngươi, giết chết ai?
Hồ Yên cũng không còn lộ ra nụ cười mà hóa thành một vị mỹ nhân núi băng, sát ý cũng lạnh thấu xương, tiếng như hàn băng: “Ta đã cho các ngươi cơ hội, đáng tiếc, ngươi không nắm chắc.”
Hồ Tuyết hiểu, vừa rồi Hồ Yên một mình tới đây là để thăm dò Lữ Thiếu Khanh.
Nếu như khi đó Lữ Thiếu Khanh thu hồi dáng vẻ lấc cấc, cho Hồ Yên một câu trả lời khẳng định chắc chắn, mấy người bọn hắn có thể sẽ trở thành người Hồ tộc, được Hồ tộc che chở.
Mà Hồ Tuyết hắn ta, cũng có thể được Hồ tộc thật sự tán thành, trở thành một thành viên chân chính của Vương tộc.
Đáng tiếc!
Cơ hội thật tốt lại uổng phí hết như vậy.
“A!”
Hồ Tuyết âm thầm thở dài, phản ứng trong lòng bình tĩnh trở lại, nhận mệnh.
Dù sao đến khi chết cũng hồn phi phách tán, chỉ là hi vọng Hồ Yên niệm tình đồng tộc, cho hắn ta được chết thống khoái.
Nguyên Tuần lắc đầu, tóc trắng mày trắng khiến hắn ta trông có vài phần hiền lành, hắn ta nói với Lữ Thiếu Khanh: “Ta có thể cho ngươi một cơ hội cuối cùng.”
Hắn ta chỉ vào đại Bạch và tiểu Bạch nói: “Bảo bọn hắn cam tâm tình nguyện gia nhập chúng ta, ta có thể làm chủ, tha các ngươi một mạng.”
Con mắt Hồ Tuyết lóe sáng, còn cơ hội à?
Lúc này hắn ta tràn ngập mong đợi nhìn qua Lữ Thiếu Khanh.
Tiền bối, đại ca, ta không cầu ngươi cái gì, cầu ngươi hãy nắm thật chắc cơ hội này đi.
Sau khi Lữ Thiếu Khanh nghe xong, đứng trên nóc nhà, chỉ vào Nguyên Tuần kêu lên: “Tiểu tử, đừng cho rằng ta không biết các ngươi có tính toán gì.”
“Muốn một kẻ hát mặt trắng, một kẻ hát mặt đỏ, để ta ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ?”
“Nói cho ngươi nghe, ta bị dọa rồi đấy, thiếu một viên linh thạch thôi cũng đừng mong đem thú của ta đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận