Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1578

Chương 1578Chương 1578
Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ Mị Bắc Lạc xong thì cười tửm tỉm hỏi: "Sao mà chạy nhanh thế? Không chờ ta sao?"
Nghe Lữ Thiếu Khanh như có ý muốn hỏi tội, Du Tế lập tức nhận trách nhiệm về mình.
Hắn bước lên một bước, như lão đại ca bảo vệ mấy người sau lưng: "Công tử, đây là ý của ta."
"Công tử muốn trách tội thì cứ trách tội ta đi!"
"Công tử muốn xử trí ta thế nào thì cứ việc ra tay, nhưng ta hy vọng công tử có thể giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho bọn họ."
"Có thể, có thể!" Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm đồng ý. Đàn ông phụ lòng!
Thiệt cho ta giúp ngươi, không ngờ ngươi lại là người như vậy.
Trong lòng Du Tế rất phiền muộn.
Nhưng đây cũng là kết quả tốt nhất rồi. Hắn ta hỏi: "Công tử, định xử lý thế nào?"
"Ta giết người của ngươi!"
Câu nói này kết hợp với nụ cười tủm tỉm của Lữ Thiếu Khanh như gió lạnh thổi qua, chớp mắt đã khiến cho mồ hôi lạnh của mấy người Du Tế tứa ra ướt đẫm.
Thật đáng sợ, chỉ một câu nói mà khiến cho mấy người bọn họ muốn tè ra quần.
Đây chính là điểm đáng sợ của Hóa Thần sao?
Du Tế không nhịn được mà rống lên: "Công tử, không phải ngươi vừa nói chỉ trừng phạt mình ta thôi sao?"
Lữ Thiếu Khanh gật đầu nói: "Đúng vậy, chỉ trừng phạt một mình ngươi, làm thịt tất cả bọn họ, cả quãng đời còn lại nhất định ngươi sẽ phải sống trong đau khổ."
Câu nói này khiến cho sống lưng tất cả mọi người đều lạnh toát. Ngươi làm việc này thành thạo thế sao?
Lại có thể nghĩ ra được biện pháp này?
Du Tế chẳng còn cách nào khác, đành quỳ bịch xuống cầu xin: "Công tử, cầu xin ngài bỏ qua choI"
Chẳng có cách nào khác, đối mặt với đại lão thế này, chỉ có thể hèn mọn cầu xin tha thứ.
"Ôi ôi, đứng dậy đi, đừng như vậy." Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm giơ tay lên, Du Tế bị một sức mạnh vô hình nâng lên: "Thế này nhé, ngươi chỉ cần làm một việc cho ta, ta sẽ không so đo với các ngươi nữa."
Lúc này có bảo Du Tế đi ám sát Hóa Thần hắn ta cũng có thể đồng ý.
"Công tử, mời ngài nói!"
"Rải tin tức cho ta, nói rằng Mộc Vĩnh là một Hóa Thần hậu kỳ, cao thủ cảnh giới tầng chín, hèn hạ vô sỉ, trên Đỉnh Tinh Sơn giả heo ăn thịt hổ."
Nghe được yêu cầu của Lữ Thiếu Khanh, mấy người Du tế ngẩn tò te.
Lần này lại muốn lừa ai?
Du Tế ngây ngốc nhìn Lữ Thiếu Khanh, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: "Công tử, ngài lại muốn lừa ai sao?"
Mẹ nói
Lữ Thiếu Khanh giận tím mặt, phun nước miếng mắng Du Tế: "Ngươi nói gì vậy? Ta giống như chỉ đi lừa người khác thế à?"
"Ngươi không hỏi thử xem ngoại hiệu của ta là gì? Tiểu vương tử đơn thuần, ngoài đẹp trai chỉ còn chân thành."
"Làm sao ta làm ra cái chuyện lừa người được?"
Dù là Lục Vô Song, sắc mặt cũng trở nên cổ quái, nơi này ai cũng có thể nói là chân thành, duy chỉ có mình ngươi là không.
Du Tế lại nhịn không được mà hỏi thêm: "Công tử, ngai không lừa người khác, vậy ba vị Hóa Thần tiền bối đã xảy ra chuyện gì? Bọn họ đang xếp hàng đi đầu thai phải không?"
Lữ Thiếu Khanh lấc đầu, sửa lại lời hẳn ta: "Không có, ta diệt luôn cả linh hồn bọn họ rồi, bọn họ không có cơ hội đầu thai đâu."
Mấy người Du Tế tê cả da đầu.
Quá hung tàn. Quá tàn bạo.
Du Tế muốn tự tát cho mình một cái. Thế này không phải mình tự dọa mình sao?
Hắn ta vội vàng nói sang chuyện khác. Hắn ta vốn dày dạn kinh nghiệm xông xáo giang hồ nên có lòng nhắc nhở Lữ Thiếu Khanh: "Công tử, ngài sợ bọn họ sẽ tìm đến mình báo thù sao?"
Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm, không có tí dáng vẻ sợ hãi nào: "Sợ mà, cho nên mới muốn để các ngươi giúp ta một chút, khuếch đại thực lực của ta, hù dọa những kẻ kia, để bọn họ không dám tùy tiện phái người tới tìm ta làm phiền nữa."
Đạo lý là thế, nhưng thân phận người ta là thế nào? Nếu thật sự muốn tìm ngươi báo thù, dù ngươi có là cảnh giới Hóa Thần †ầng chín cũng vô dụng.
Du Tế lại nói lo lắng này ra, nhưng Lữ Thiếu Khanh lại có vẻ như mất hết kiên nhãn rồi: "Bảo ngươi làm thì ngươi làm đi, quan tâm nhiều thế làm gì?"
"Hay các ngươi muốn nói hộ cho bọn họ?"
Hết cách, Du Tế chỉ có thể đồng ý: "Hết thảy sẽ nghe theo công tử an bài."
Không nghe theo cũng chẳng có cách nào cả, động một chút là muốn tiễn bọn họ, hung tàn như thế, ai mà dám không đồng ý chứ.
"Tốt ròi, cứ vậy đi."
Nói xong, Lữ Thiếu Khanh sải bước đi ra tiêu sái rời đi, để lại bọn Du Tế ngơ ngác trong gió. Cứ thế mà đi à?
Bỏ công đuổi theo bọn họ chỉ vì muốn bọn họ truyền tin ra thôi à?
Mấy người Du Tế đứng ngẩn ra ở đó nửa ngày, người này nhìn người kia, Du Tế lại cẩn thận thử thăm dò gọi vài tiếng "Công tử" mà thật lâu sau vẫn không có hồi đáp.
Sau khi xác nhận Lữ Thiếu Khanh rời đi thật rồi, mọi người mới hoàn toàn thở ra được một hơi.
Mấy người ngồi bệt mông xuống đất. Mặc dù Lữ Thiếu Khanh không lộ ra sát ý với họ.
Nhưng khí tràng bản thân hắn cũng đủ để gây ra áp lực to lớn cho bọn họ rồi, đặc biệt là mấy người trước đó từng châm chọc Lữ Thiếu Khanh, ai nấy đều bị dọa cho có thể tè ra quần bất kỳ lúc nào.
"Đội trưởng, làm sao bây giờ?” "Cái gì mà làm sao bây giờ?" Du Tế cười khổ: "Ngươi cảm thấy chúng ta còn có lựa chọn sao?"
Đúng vạy, không có lựa chọn. Bây giờ bọn họ chỉ có thể nghe theo lời Lữ Thiếu Khanh truyền tin tức ra ngoài.
Du Tế nói với mọi người: "Bây giờ chúng ta lập tức quay lại Đốn thành. Lập tức dùng truyền tống trận rời đi, theo hướng đông, đến Đông Châu. Không, chúng ta sẽ đi Tê Châu."
"Ta không tin chúng ta đến Tê Châu rồi còn có thể bị tìm ral"
Sau khi trận chiến kết thúc, Giản Bắc cùng Quản Đại Ngưu cũng đi tới Đỉnh Tinh sơn.
Nhưng vào đó lại chỉ thấy vết tích nơi này từng xảy ra đại chiến, và đã kết thúc từ lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận