Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1330: Đánh một trận với sư huynh của ta

Chương 1330: Đánh một trận với sư huynh của taChương 1330: Đánh một trận với sư huynh của ta
Lữ Thiếu Khanh đầy vô tội, chỉ vào Tương Quỳ hô lớn: "Chớ có nói hươu nói vượn, không phải ngươi muốn biết sư huynh ta đi đâu sao?”
"Không phải muốn chiếm lấy chỗ kia làm của riêng sao?"
"Tới đi, đánh một trận, đánh một trận rồi nói."
"Đừng sợ, dù sao ngươi cũng là Đại trưởng lão, sao không dám đánh một trận với sư huynh ta?"
"Sư huynh ta là thiếu niên thiên tài, là yêu nghiệt tu hành, là Hóa Thần chưa đến ba mươi tuổi, ngươi không muốn thử thực lực của huynh ấy sao?"
"Hóa Thần trẻ măng, mới tinh, ngươi thực sự không hứng thú chút nào sao?"
"Tới đi, lên đi, phi, chơi huynh ấy đi, đánh cho đến chết đi, không cần nể mặt ta"
Tương Quỳ liếc nhìn Lữ Thiếu Khanh, trong lòng tiếp tục âm thâm chửi bới sư phụ và tông môn sau lưng hắn.
Dạy bảo ra một đồ đệ thế này, trách nhiệm của các ngươi rất lớn.
Các ngươi nợ ta một lời xin lỗi.
Mặc dù trong lòng ông ta chỉ hận không thể đánh chết Lữ Thiếu Khanh, nhưng hiện giờ được Tương Tư Tiên nhắc nhở, Tương Quỳ đã không ra tay được nữa.
Tuyệt đối không thể cho Lữ Thiếu Khanh có cơ hội lấy cớ.
Cơ hội xa vời để đánh bại Tế Thần có lẽ ở ngay mấy người Lữ Thiếu Khanh này đây.
Hoặc là, Tương Quỳ lại nhìn sang Kế Ngôn.
Ông ta bỏ qua Lữ Thiếu Khanh, nói với Kế Ngôn: "Kế công tử, nếu không tiện thì không cần nói nữa."
"Ngươi tiến vào cảnh giới Hóa Thần, sau này rất hy vọng Kế công tử sẽ ra tay, cùng đối phó với đám quái vật Té Thân này."
Kế Ngôn khẽ gật đầu: "Không sao, chỗ kia có chút liên hệ với ta, hiện giờ đã phế rồi, các ngươi có tới cũng vô dụng."
Thân là Đại sư huynh, không nói nhiều, nhưng hắn ta nhìn rất rõ thế cục hiện tại.
Lữ Thiếu Khanh muốn mượn đề tài về mình rồi lấy cớ phủi mông bỏ đi.
Nhưng bị nhìn thấu rồi, không đi nổi nữa.
Cho nên bọn họ phải ở lại đây hỗ trợ đối phó với quái vật.
Cho nên, có một só việc cần phải nói rõ, đừng có để người ta nhớ nhung, rồi nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Nếu lời nà là Lữ Thiếu Khanh nói sẽ không ai tin, chỉ cảm thấy Lữ Thiếu Khanh đang lừa gạt mình.
Nhưng lời này là do Kế ngôn nói, thì lại khác.
Khi Kế Ngôn yên lặng, mặc dù có khí chất người sống chớ đến gần, nhưng cũng khiến cho người ta cảm thấy hắn ta đáng tin.
Chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy hắn ta là một người có thể tin rồi.
Lời hắn ta nói ra cũng sẽ khiến cho người ta vô thức mà tin tưởng, không nghi ngờ gì.
Cho nên, bao gồm cả Cảnh Ngộ Đạo, không ít người tỏ vẻ thất vọng.
Cuối cùng, Kế Ngôn nói thêm: "Các ngươi không tin, có thể tự mình thử xem."
Câu nói này càng khiến nhiều người thất vọng ra mặt.
Xem ra không có đường tắt rồi.
Tương Quỳ cũng hơi thất vọng. Nhưng chẳng mấy chốc ông ta đã điều chỉnh được cảm xúc, để chuyện này sang một bên.
Ông ta nhìn thành Huyền Thổ,
Trận pháp bảo vệ thành Huyền Thổ đã bị phá hỏng mất hơn phần nửa, lộ ra hơn nửa cảnh tượng của thành.
Ngay cả tường thành cũng sụp đổ khá nhiều, trong thành lại chẳng có tí sinh khí nào, đâm ra có vẻ cực kỳ hoang vu.
Từ ngoài nhìn vào, thành Huyền Thổ không khác gì một tòa thành trì bị vứt bỏ cực kỳ lâu.
Kiến trúc bên trong đã rách nát cũ kỹ, phần lớn chỉ còn là vết tích còn sót lại, còn lại đều đã biến mất trong dòng sông lịch sử dài đằng đẫng.
Tương Quỳ không nói gì, chỉ đi về phía trước, tiến vào trung tâm thành nơi còn có trận pháp bảo vệ.
Trọng phạm vi hai mươi mấy dặm vẫn còn được trận pháp bảo vệ.
Dọc đường Lữ Thiếu Khanh chỉ thấy sự rách nát và hoang vu, cỏ dại rậm rạp, không có lấy chút sinh khí nào.
Hắn không nhịn được mà lẩm bẩm: "Không phải một tòa thành chết chứ?"
"Bên trong không có gì hết, chỉ là một lời nói dối có thiện ý, để các ngươi có chút niềm tin mà trông mong, từ đó tiếp tục chiến đấu với quái vật."
"Vậy cũng có thể giải thích được vì sao không đến thời khắc cuối cùng không thể mở ra"
Nghe được những gì Lữ Thiếu Khanh nói, trong lòng mọi người đều rất hoảng hốt.
Ngay cả Tương Quỳ cũng hoảng vô cùng.
Không thể nào. Sẽ không phải chẳng có gì như tên tiểu tử này nói chứ?
Chỉ là các tiền bối nói dối để lại cho hậu bối có cái tưởng niệm sao?
Nếu là vậy, sĩ khí của mọi người đều tiêu tan.
Tương Quỳ càng nghĩ càng hoảng, cuối cùng rống lên với Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi ngậm miệng lại được không?”
"Tiểu tử hỗn đản, có thể nói vài lời có ích không?”
Lữ Thiếu Khanh rất biết nghe lời phải: "Được, đã bỏ bao nhiêu công làm bao nhiêu việc xây được một tòa thành thế này ở đây chắc hẳn phải có ít đồ."
"Không chừng còn liên quan đến quái vật đấy."
"Phong ấn thứ gì đó của bọn quái vật ở đây, làm suy yếu thực lực của chúng, không phải là không thể?"
"Vậy cũng có thể giải thích được vì sao bọn quái vật vẫn luôn tìm kiếm thế giới Huyền Thổ, tìm được một cái là tới ngay."
Tương Quỳ lại càng muốn đánh người. Đây là lời có ích à?
Sao nghe giống như nguyền rủa thế?
"Ngậm miệng. Ngươi ngậm miệng cho tai"
Tương Quỳ phân hận không thôi, rốt cuộc là tên hỗn đản nào dạy dỗ ra đồ đệ thế này? Rất đáng hận.
Lữ Thiếu Khanh bất đắc dĩ: "Còn nói là Đại trưởng lão nữa, chẳng có tí dân chủ nào"
"Nói chuyện cũng không cho sao?”
"Thấy ta không vừa mắt thì đánh một trận đi, nhanh nhanh đánh với sư huynh ta đi."
Lữ Thiếu Khanh vẫn không từ bỏ ý định này, cực kỳ hy vọng Tương Quỳ sẽ trở mặt, sau đó mình sẽ phủi mông một cái bỏ đi.
Tương Quỳ hừ lạnh, chỉ vào trong thành, nói với Lữ Thiếu Khanh: "Mở ra giúp ta."
"Ngươi bảo ta mở ta liền mở à?"
Đến lúc này Lữ Thiếu Khanh lại làm kiêu: "Ta không cần sĩ diện à?"
"Vừa rồi chính ngươi còn nói không đến một khắc cuối cùng không thể mở cơ mà. Giờ đã đến một khắc cuối cùng rồi à?"
"Tế thân đến rồi sao?"
Vừa rồi Lữ Thiếu Khanh muốn mở thế giới Huyền Thổ ra là để tổ chức Thí Thần lấy ra con át chủ bài, sau đó xử lý Tế Thần một phát chết luôn.
Như thế hắn có thể đỡ tốn thời gian công sức mà làm xong hết mọi chuyện.
Khi ấy hắn chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh tầng chín nho nhỏ, không đủ sức.
Đối diện với Tế thần cấp Hóa Thần, rất dễ bị giết. Hiện giờ thì khác rồi.
Kế Ngôn đã bước vào cảnh giới Hóa Thần, hắn đủ sức rồi.
Dù không đánh bại Hóa Thần, đến lúc đó Kế Ngôn cũng có thể đưa bọn họ chạy trốn, không cần ở lại đây bị Tế thần giết chết.
Cho nên, Lữ Thiếu Khanh nói một cách hùng hồn đầy lý lẽ: "Đây là con át chủ bài cuối cùng mà tiền bối của các ngươi để lại, không phải thời điểm vạn bất đắc dĩ tuyệt đối không thể mở ra."
"Bây giờ còn chưa đến nỗi sơn cùng thủy tận, ngươi đã muốn mở ra, là muốn chọc các tiền bối tức giận đội mồ chui lên sao?"
"Dù sao ngươi cũng là Đại trưởng lão, sao lại đi làm một đứa con cháu bất hiếu chứ?" Chương 1331: Ta bị bắt nạt, không muốn nghe nữa
Đối mặt với Lữ Thiếu Khanh hiên ngang lãm liệt hùng hồn đầy lý lẽ chỉ trích mình.
Tương Quỳ muốn điên.
Tên tiểu tử hỗn đản đáng ghét này, quá ghê tởm.
Rốt cuộc là môn phái nào, sư phụ gì mới dạy ra được thứ đồ đệ cực phẩm này.
Tương Quỳ chỉ hận không thể xé rách miệng Lữ Thiếu Khanh, cái miệng này còn đáng ghét hơn cả Tế thần.
"Vừa rồi ngươi nói muốn xem đồ trong thành Huyền Thổ" Tương Quỳ nghiến răng căm hận nhắc lại.
Lữ Thiếu Khanh thở dài: "Đúng vậy, đúng là ta rất tò mò. Nhưng ngươi đã nói là không thể mở ra, nên dù có tò mò cỡ nào ta cũng không yêu cầu mở ra xem."
"Dù sao ta cũng là tiểu bối, rất nghe lời, trưởng bối nói không được thì không được."
Lời này thật vô sỉ.
Mọi người đều điên cuồng chê bôi.
Ngươi có muốn nghe thử xem mình đang nói gì không?
Ngươi nghe lời?
Ngươi nghe theo trưởng bối?
Tương Quỳ đã tức đến mức nghiến răng: "Ta sẽ mở ra cho ngươi ngay."
"Ta bị ép buộc, ta không muốn nghe ngươi nói."
Lữ Thiếu Khanh tỏ vẻ vô cùng ấm ức, khiến cho Tương Quỳ thật sự không nhịn nổi nữa. Phụt!
Tương Quỳ cảm giác nội thương của mình càng nặng hơn, có vẻ như thọ nguyên cũng giảm bớt nhiều năm.
Bị tức quá mà.
"Tiểu tử, hôm nay ta muốn liều mạng với ngươi."
Tương Quỳ gào thét, giơ tay lên muốn chụp chết Lữ Thiếu Khanh.
Quản cái gì Tế thân hay không Tế thần, quản cái gì mà tương lai nhân tộc, bây giờ ta chỉ muốn đánh chết tên hỗn đản trước mặt này.
Tượng đất cũng có ba phần lửa.
Huống chi là Tương Quỳ, dù sao cũng là Đại trưởng lão, cành giới Hóa Thần.
Bị một tiểu tử hậu bối chọc giận thế này, không đánh chết hắn coi như Tương Quỳ tốt tính rồi.
Tiêu Y bế Tiểu Hắc thầm thì: "Tiểu Hắc, ngươi xem đi, đây chính là ba ba của ngươi đấy."
"Há miệng là có thể chọc người ta tức gân chết, mặc kệ ngươi là cao thủ gì đi nữa, đắc tội với ba ba ngươi đều sẽ bị chọc giận đến thổ huyết."
Tương Tư Tiên bất đắc dĩ lại đứng ra nói với Lữ Thiếu Khanh: "Mộc công tử, ngươi có thể giúp một chút không?"
"Giúp gia gia mở thành Huyền Thổ."
Lữ Thiếu Khanh chẳng tình nguyện lắm, chỉ vào trận pháp trong thành Huyền Thổ, nói: "Ông ta có thể mở ra được, sao còn phải cần ta?"
Tương Quỳ căm hận nói: "Trận pháp bị phá hư hơn phân nửa, trận pháp còn lại không đầy đủ." Nếu là trận pháp hoàn chỉnh, Tương Quỳ còn có vài phần tự tin, dù sao thì có ai chưa từng học về trận pháp chứ?
Nhưng trong thành Huyền Thổ đâu phải chỉ có một hai trận pháp, mà là vô số trận pháp nối liền với nhau, như một tấm lưới bao trùm thành Huyền Thổ.
Nhưng trận pháp đã bị thiên kiếp phá hỏng hơn phân nửa, hiện giờ chỉ có phần trận pháp còn sót lại là có tác dụng.
Khác nào một tấm lưới bị cắt đi hơn phân nửa, phần còn lại rối thành một nùi.
Không tốn chút thời gian và tinh lực không thể dễ dàng sắp xếp mở ra được như ý.
Chỉ hơi bất cẩn một tí thôi, trận pháp bên trong phản phệ, bị thương là chuyện nhỏ, làm hỏng đồ bên trong là chuyện lớn. Thời gian và thực lực đều không cho phép Tương Quỳ từ từ chờ đợi, ông †a cũng không dám mạo hiểm như thế, cho nên mới muốn nhờ Lữ Thiếu Khanh mở ra.
Đương nhiên Lữ Thiếu Khanh cũng hiểu đạo lý này, hắn hầm hừ: "Ngươi sợ, †a cũng sợ."
"Nhỡ đồ bên trong bị hư hao, ta mở ra rồi, các ngươi chụp nỗi oan này lên đầu ta, ta cõng nổi à?"
Phá hỏng hy vọng của nhân tộc, hủy diệt tương lai của nhân tộc, ai mà chịu nổi tội danh như thế?
Chủ yếu nhất là: "Đến khi ấy ta cũng không có linh thạch mà bồi thường đâu."
Tương Tư Tiên liếc nhìn Tương Quỳ ra hiệu ông ta dừng nói gì, để cho nàng †a đối đáp.
Tương Quỳ hiểu, trong lòng thực phiền muộn.
Đến lúc này rồi mà còn phải để cháu gái ra mặt, tư vị thật không dễ chịu.
Nếu biết trước, khi ấy nên khách khí với tiểu hỗn đản này một chút thì hơn.
Tương Quỳ âm thầm hối hận.
Tương Tư Tiên mỉm cười, mặc dù không phải đại mỹ nữ tuyệt thế nhưng một nụ cười này cũng cực kỳ hấp dẫn, chí ít là hai mắt Dận Khuyết bên cạnh sáng rực nhìn chằm chằm.
"Mộc công tử, ngươi có thể yên tâm, ngươi cứ việc mở ra, có tổn thất gì cũng sẽ không trách ngươi."
"Mộc công tử, coi như ngươi nể mặt ta được không?"
Với Tương Tư Tiên, thái độ của Lữ Thiếu Khanh không ác liệt như với Tương Quỳ. Cảm tình của hắn dành cho Tương Tư Tiên không tệ lắm.
Hắn cũng sẵn lòng nể mặt Tương Tư Tiên.
Huống chỉ, Lữ Thiếu Khanh nhìn sang Dận Khuyết hệt như Trư ca ca bên cạnh, bèn mỉm cười nói: "Nếu tư Tiên tỷ tỷ đã lên tiếng, ta sao có thể không đồng ý chứ?"
"Ai ta cũng có thể không nể mặt, duy chỉ có mặt mũi Tư Tiên tỷ tỷ nhất định phải nể"
"Trong tổ chức Thí Thần, Tư Tiên tỷ tỷ là xinh đẹp nhất dịu dàng nhất đáng †in cậy nhất."
Hắn nói thế, Tương Tư Tiên không nhịn được mà đỏ cả mặt.
Bị người ta ca ngợi trước mặt bao nhiêu người như thế nàng ta thẹn thùng vô cùng. Ta giết!
Dận Khuyết thoát khỏi trạng thái Trư ca ca, tiến vào trạng thái phẫn nộ, hai mắt phun lửa, chỉ hận không thể đốt chết Lữ Thiếu Khanh.
Ngoại trừ Dận Khuyết, còn có một người nữa cũng tức giận.
Tương Quỳ tức giận hầm hừ: "Hừ, tiểu tử, hoa ngôn xảo ngữ, ngươi muốn làm gì?"
Ngươi muốn làm cháu rể của ta à? Trừ phi ta chết đi!
Dám đùa bốn cháu gái ta ngay †rước mặt ta, coi ta chết rồi sao?
A2
Lữ Thiếu Khanh ngơ ngác nhìn Tương Quỳ như đang muốn ăn thịt người, lập tức hiểu ra.
Ôi chao, quá yêu chiều cháu gái đây mà.
Lữ Thiếu Khanh nói với Tương Tư Tiên: "Tư Tiên tỷ tỷ, tỷ xem đi, ông ta còn hung dữ với ta nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận