Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2967: Lão già, không có người dạy ngươi kính già yêu trẻ? (length: 6582)

Kim Hoa mặc một chiếc trường bào màu đen, vạt áo phía dưới hơi dài ra.
Khi có gió thổi, nó sẽ nhẹ nhàng bay phất phới, khiến hắn thêm phần đạo cốt tiên phong.
Nhưng giờ thì khác!
Vạt áo của hắn bị thiếu mất một góc, vết cắt phía trên nhẵn bóng, do lưỡi kiếm sắc bén chém đứt.
Nhìn phần vạt áo bị thiếu, mặt Kim Hoa lập tức trở nên khó coi đến cực điểm.
Như thể vừa ăn phải thứ gì đó kinh tởm.
Mọi người đều chú ý, rồi tất cả đều chết lặng.
Không dám tin vào mắt mình.
Nửa bước Tiên Đế, một tồn tại vô địch.
Tiên Đế không xuất hiện thì nửa bước Tiên Đế chính là kẻ mạnh nhất giữa trời đất.
Một trăm, một ngàn Tiên Quân liên thủ cũng không thể gây cho hắn nửa điểm tổn thương.
Khi Kế Ngôn và Kim Hoa giao chiến, ai cũng nghĩ rằng Kế Ngôn không thể làm gì Kim Hoa được.
Đúng như Lam Kỳ đã nói, Kế Ngôn thậm chí còn không chạm vào được vạt áo của Kim Hoa.
Kết quả!
Kế Ngôn không chỉ chạm vào, còn xẻo mất một góc áo của Kim Hoa.
Quản Vọng không nhịn được cảm thán, "Thật lợi hại!"
Nửa bước Tiên Đế đó!
Mà Kế Ngôn lại có thể xẻo được một góc áo của hắn.
Nói theo một nghĩa nào đó, Kế Ngôn xem như thắng rồi.
Mặt Lam Kỳ cũng không khác gì mặt Kim Hoa, đều như vừa nuốt phải thứ kinh tởm.
"Tốt, quá tốt rồi!" Tiêu Y rất muốn hét lên.
Đây mới là Đại sư huynh của nàng.
Nửa bước Tiên Đế thì sao?
Vẫn bị hắn gọt cho một góc áo như thường.
Nghe giọng Tiêu Y, Lam Kỳ lại càng muốn nôn.
Lúc này, hắn thậm chí muốn đến hỏi thăm Kim Hoa một chút.
Mẹ nó, ông nuốt phải phân à?
Hay là để phân bắn vào mắt?
Đến thế mà còn bị xẻo áo, ông có xứng đáng làm nửa bước Tiên Đế không vậy?
Ông có biết mặt tôi đang bị đánh sưng vù lên không?
Thực tế, Kim Hoa cũng đang cảm thấy mặt đau điếng.
Đường đường là nửa bước Tiên Đế mà bị một tên Tiên Quân xẻo một góc áo, mặt mũi còn đâu.
Hơn nữa tên Tiên Quân kia còn bị hắn đánh cho thân tàn ma dại, sắp không đứng nổi nữa rồi, đã đến lúc hết chiêu.
Thế mà vẫn công phá được phòng ngự của hắn, xẻo mất áo của hắn.
Cái mặt già của hắn đã bị vứt ra ngoài không gian ức vạn dặm.
"Khốn, đáng chết!"
Kim Hoa hoàn toàn nổi giận.
Kế Ngôn chẳng khác nào một cái tát trời giáng vào mặt hắn, khiến hắn vô cùng nhục nhã.
"Tiểu bối, ngươi chết đi cho ta!"
Toàn thân Kim Hoa bừng sáng, tiên lực tuôn trào.
Ầm ầm!
Khí tức đáng sợ cuồn cuộn, trời đất rung chuyển, vô số đại đạo gầm thét.
Không gian xung quanh vặn vẹo, như thể tận thế giáng xuống.
Kim Hoa đưa tay ra, hung hăng đè xuống Kế Ngôn.
"Chết!"
Kế Ngôn cảm thấy áp lực vô cùng lớn, với áp lực này, hắn không thể nào trốn tránh.
Nhưng Kế Ngôn cũng không định trốn tránh.
Cùng lắm thì chết, có gì phải sợ?
Kế Ngôn tập trung toàn bộ lực lượng.
Uỳnh!
Kiếm ý trong người xuất hiện, tạo thành một lớp chắn kiếm vô hình xung quanh.
Những lực lượng đánh tới khi bị kiếm ý xoáy tan thì đều biến mất.
Nhưng lực lượng xung quanh không ngừng kéo đến, như hồng thủy dâng cao vọt tới.
Kế Ngôn cũng chỉ trụ được một lúc, cuối cùng tan biến vào trong cỗ lực lượng kinh khủng kia.
Ầm ầm!
Trời đất rung chuyển, không gian phía trên từ từ hồi phục, vô số người khiếp sợ.
Tựa như trời đất cũ bị xóa sổ, một không gian mới từ từ hình thành.
Kế Ngôn dường như đã hoàn toàn biến mất trong cỗ lực lượng kinh khủng kia, không còn cảm nhận được chút hơi thở nào của hắn.
Thủ đoạn đáng sợ như vậy, khiến nhiều người run rẩy.
Không phải là một đòn toàn lực, nhưng có thể dựng lại trời đất, dễ dàng tiêu diệt một Tiên Quân.
"Đại sư huynh..."
"Chủ nhân!"
Tiêu Y, Tiểu Bạch lo lắng kêu lên.
Kim Hoa chờ một lát, khi thấy không gian không có động tĩnh gì nữa, hắn vung tay áo, rồi xuất hiện trước mặt mọi người.
Lam Kỳ và những người khác vội vàng chào hỏi, "Tiền bối!"
"Tiền bối uy vũ!"
Kim Hoa mặt xị ra, không có biểu cảm gì, hắn nhìn Lam Kỳ một lượt, rồi ánh mắt rơi vào người Tiêu Y.
Đôi mắt sắc bén như chim ưng của hắn khiến Tiêu Y và những người khác cảm thấy áp lực vô cùng.
Uy áp đến từ cấp độ linh hồn cao hơn, khiến linh hồn của bọn họ run rẩy, sinh ra sợ hãi.
Lúc này, bọn họ chỉ cố đứng vững mà đã cạn kiệt sức lực.
Bá, Bạch Nột, Quản Vọng và ba Tiên Quân khác cũng chịu áp lực rất lớn.
Bốn chữ nửa bước Tiên Đế đánh thẳng vào tâm can, khiến họ không dám thở mạnh.
Quản Vọng vô tình hay cố ý đứng trước Tiêu Y và Ân Minh Ngọc.
Hắn cố gắng hết sức để chia sẻ bớt áp lực cho người của mình.
Kim Hoa không nói gì, mà chỉ lạnh lùng nhìn họ.
Im hơi lặng tiếng gây áp lực cho họ.
Bên phía Tiêu Y thấy Kế Ngôn biến mất, lòng vô cùng đau xót.
Mà lúc này Kim Hoa lại tỏa ra uy áp, gây áp lực cho họ.
Áp lực như vậy thật đáng sợ, Tiêu Y cũng cảm thấy khó chịu vô cùng.
Sau sự khó chịu đó, cơn phẫn nộ đang dâng lên.
Cuối cùng, Tiêu Y bước lên một bước, vượt qua Quản Vọng, trực tiếp đối mặt với Kim Hoa, chỉ vào mặt Kim Hoa và bắt đầu tuôn một tràng.
"Lão già kia, ngươi nhìn cái gì?"
"Bắt nạt kẻ yếu, đúng là đồ Bích Liên mặt dày."
"Ngươi lớn ngần này rồi, chỉ biết bắt nạt người yếu hơn mình thôi sao?"
"Khi còn bé ngươi không có ai dạy phải kính già yêu trẻ, không được bắt nạt người nhỏ yếu hả?"
"Nhưng mà nhìn cái dạng này của ngươi, chắc hồi nhỏ cũng có mình thôi, đáng thương quá nhưng không có nghĩa lớn lên thì có quyền bắt nạt người khác."
"Trừng mắt cái gì? Đôi mắt chó, sớm muộn gì cũng cho chó gặm...."
Vù!
Như một cơn gió thổi qua, cả không gian im bặt.
Mọi người đều trợn mắt, không dám tin vào những gì mình đang thấy ở Tiêu Y.
Một số người thậm chí còn nghi ngờ mắt và tai mình có vấn đề.
Một con bé mà lại can đảm thế sao?
Dám chỉ vào mặt nửa bước Tiên Đế mà chửi, còn chửi nặng nề đến vậy.
Còn dám nói Kim Hoa là một kẻ cô nhi không được dạy dỗ.
Quá gan dạ!
Con bé này rốt cuộc là lớn lên như thế nào vậy?
Luôn dũng cảm như vậy sao?
Kim Hoa cũng ngớ người ra vì bị mắng.
Đây là lần đầu tiên hắn bị người ta chửi thô tục đến vậy.
Lấy lại tinh thần, Kim Hoa giận không kìm được, nổi trận lôi đình, "Đồ đáng chết, con nhãi kia, ngươi muốn chết phải không, ta giết ngươi!"
Rồi vung một chưởng mạnh mẽ về phía Tiêu Y...
Bạn cần đăng nhập để bình luận