Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2502: Tiến vào Độn Giới (length: 6714)

Đàm Linh cùng Thời Cơ, Thời Liêu ba người từ đằng xa xông đến.
"Hỗn đản, ngươi muốn đi đâu?" Đàm Linh vội vàng, hận không thể không giảm tốc độ, trực tiếp đâm chết Lữ Thiếu Khanh.
"Ơ? Các ngươi không đi?" Trên mặt Lữ Thiếu Khanh thoáng hiện một tia bất đắc dĩ.
Đàm Linh thấy vậy, càng thêm giận dữ, nói với Thời Cơ, "Nhìn đi, ta đã bảo cái tên hỗn đản này không đáng tin mà."
May mà ta để ý.
Thời Cơ nhìn Lữ Thiếu Khanh, ánh mắt lạnh nhạt khiến Lữ Thiếu Khanh cười ha hả, "Ha ha, chẳng phải do thúc giục nên ta mới gấp gáp sao?"
Sau đó, hắn quát vào cây Ngô Đồng, "Cây già, tại ngươi không muốn ta phải vội vàng như vậy, xem kìa, người ta hiểu lầm ta rồi."
Ta lạy!
Cây Ngô Đồng bị tức đến phải nói thật, "Thằng nhóc hỗn trướng định bỏ rơi các ngươi, chê các ngươi vướng víu."
Đàm Linh nghe xong, giận đến nghiến răng, muốn cắn chết Lữ Thiếu Khanh.
"Thằng hỗn đản đáng ghét, thế mà lại nghĩ bỏ rơi chúng ta? Hèn hạ, vô sỉ..."
"Thôi đi!" Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, nhìn đám người, không thể không mang tất cả bọn họ đi, "Đi thôi."
"Thật là đau đầu."
Nói xong, hắn bước vào cánh cổng dịch chuyển đầu tiên.
Đến khi mọi người dịch chuyển đến, Lữ Thiếu Khanh phát hiện trong đội lại thêm một người.
Lữ Thiếu Khanh nhìn hai viên thuốc đang quơ trước mắt, câm lặng, "Sao ngươi cũng theo tới đây?"
Mạnh Tiểu cười hắc hắc, "Đừng hòng bỏ ta lại."
Cứ như vậy, Lữ Thiếu Khanh mang theo Tiểu Bạch cùng nhóm chín người đã tới Độn Giới.
Bước vào Độn Giới, tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhíu mày.
Trong không khí tràn ngập một mùi vị cổ xưa, tựa như quần áo cũ nhét trong rương khó chịu mấy năm.
Không khí trong lành, ở nơi này khó có thể cảm nhận được.
So với bên ngoài, linh khí nơi này tuy dồi dào, nhưng có chút gì đó đã qua tẩy rửa.
Như sự khác nhau giữa nước sạch từ khe núi chảy ra và nước giếng trong thành.
Ngẩng đầu lên, phía trên không có mặt trời, chỉ có mấy quả cầu năng lượng tỏa ra ánh sáng, loại cầu năng lượng này nhìn là biết đồ nhân tạo.
Tuy là mô phỏng mặt trời, trên thực tế vẫn có khác biệt rất lớn.
Quả cầu năng lượng trên đầu chỉ có thể cung cấp ánh sáng, không có hơi ấm và sinh cơ của mặt trời.
"Cảm giác, bí bách khó chịu quá." Mạnh Tiểu là người lên tiếng đầu tiên.
Nàng tính tình đơn thuần, đến nơi này cảm giác như bước vào lồng, rất bí bách.
Những người khác cũng có cảm giác này.
Tiểu Hồng lẩm bẩm, "So với Thiên Ngự phong, kém xa."
Nếu Thiên Ngự phong là động thiên phúc địa, thì Độn Giới ở đây là nơi bình thường đến không thể bình thường hơn.
Thậm chí, ở bên ngoài cũng có rất nhiều nơi tốt hơn nơi này.
Lữ Thiếu Khanh dậm chân, thần thức lan tỏa.
Với thực lực mạnh mẽ, hắn rất nhanh đã hiểu rõ thế giới này.
Có thể nói, nơi này là một thế giới do Đại Thừa kỳ tự mình thay đổi quy tắc, sáng tạo ra.
Nhưng Đại Thừa kỳ rốt cuộc vẫn chỉ là Đại Thừa kỳ, không phải thần sáng thế, không thể tạo ra một thế giới thật sự.
Thế giới mà họ tạo ra không bằng chỉ là không gian dung chứa con người.
Giống như xây nhà, dù phòng có lớn, trang trí có hào nhoáng đến mấy thì vẫn chỉ là phòng, không phải một thế giới thật sự.
Chỉ có thể nói là giống thế giới, chứ không phải là thế giới thực sự.
Thần thức khuếch tán, kéo dài về nơi xa, ngàn dặm, vạn dặm, trăm vạn dặm, không biết kéo dài bao lâu, bỗng thần thức của Lữ Thiếu Khanh như gặp cản trở, khựng lại một chút, sau đó mới khôi phục bình thường.
Lữ Thiếu Khanh hơi nhíu mày, rồi nhanh chóng giãn ra.
Hắn đã hiểu ra đó là gì, đó là biên giới.
Hắn nhớ đến lời Từ Nghĩa đã nói.
Độn Giới là một thế giới được liên kết từ vô số không gian.
Độn Giới có hơn ngàn vị Đại Thừa kỳ, mỗi Đại Thừa kỳ có thể tạo một không gian, rồi nối liền các không gian lại với nhau.
Tựa như xây nhà, mỗi căn nhà nối lại với nhau tạo nên biên giới.
Sau khi dò xét một phen, Lữ Thiếu Khanh không khỏi cảm thán, "Thiên tài!"
Người sáng lập ra Độn Giới đầu tiên chắc chắn là thiên tài, khi mọi người cùng nhau hợp tác, đã tạo ra một thế ngoại Đào Nguyên.
Đại Thừa kỳ như hắn, nếu tham gia Độn Giới, có thể tiếp tục mở rộng Độn Giới.
Độn Giới, không thể coi thường.
Lữ Thiếu Khanh thầm nghĩ, chủ quan rồi.
Sớm biết nên để Cừu Bạng mang linh thạch đến mười ba châu cho hắn, chứ không phải tự thân đến lấy.
Lữ Thiếu Khanh không sợ chủ nhân Độn Giới, nhưng hắn sợ người đầu tiên sáng lập ra Độn Giới.
Lữ Thiếu Khanh nghĩ tới đây, lần nữa nói với mọi người, "Cẩn thận chút, khiêm tốn chút, không gây chuyện."
"Chúng ta phải chung sống hòa bình với người Độn Giới, biết chưa?"
"Chung sống hòa bình?" Cây Ngô Đồng không nhịn được mà lên tiếng.
"Ngươi đến đây để làm gì, trong lòng tự ngươi không có chút tính toán sao?"
"Muốn linh thạch chứ gì." Lữ Thiếu Khanh trả lời rất tự nhiên, "Bọn họ đã thề, không cho cũng phải cho."
"Ta tin rằng người Độn Giới sẽ không thất tín."
Cây Ngô Đồng câm nín, thề, khẳng định sẽ cho, nhưng cho xong, người ta sẽ cam tâm tình nguyện?
Đây là địa bàn của người ta, tùy tiện hô một tiếng, hơn ngàn Đại Thừa kỳ ít nhiều cũng đến cả trăm nhỉ?
Cây Ngô Đồng bỗng thấy hối hận, sớm biết không nên đi theo thì hơn.
Nhưng không theo, vạn nhất tên hỗn đản này đột nhiên lên trời thì sao?
Thôi vậy, liều cũng phải đi theo.
Thôi, đến lúc hắn bị đánh chết, ta sẽ trốn ở Độn Giới này vậy.
"Bây giờ chúng ta đi đâu?" Mạnh Tiểu nhìn Lữ Thiếu Khanh, "Nơi này, ngươi quen thuộc không?"
"Không quen!" Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, "Nhưng rất nhanh sẽ quen thôi."
Rất nhanh?
Khi mọi người đang nghi hoặc không hiểu, bỗng nhiên ở đằng xa xuất hiện mấy bóng người.
Như từ không trung mà hiện ra, vèo một cái đã xuất hiện trước mặt mọi người.
Những người này ngạo khí mười phần, cao cao tại thượng, nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh và đoàn người, lập tức có người hét lớn, "Người ngoại giới xâm nhập bất hợp pháp!"
"Những kẻ ngoại giới thấp kém, các ngươi đã vào bằng cách nào?"
"Chết tiệt, dám lẻn vào Độn Giới, các ngươi chán sống rồi!"
"Giết chúng nó, hừ, chắc chắn là lũ chó đất từ Tề Châu….” Lữ Thiếu Khanh vẫy tay, mấy người ngã xuống đất, bịch bịch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận