Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2646: Mời Tiên nhân làm bảo mẫu (length: 6587)

"Điều kiện gì?" Phù Vân Tử cảnh giác hẳn lên.
Hắn không dám xem nhẹ Lữ Thiếu Khanh.
Sống mấy trăm vạn năm hắn nhìn không thấu Lữ Thiếu Khanh, đoán không trúng ý định của Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh không vội nói điều kiện, ngược lại hỏi, "Tiền bối, ngươi không định lên trên sao?"
"Còn chưa phải lúc!" Phù Vân Tử đưa ra câu trả lời.
Lữ Thiếu Khanh không hề biến sắc, dường như không bất ngờ với đáp án của Phù Vân Tử.
Hắn nói ra điều kiện của mình, "Thế giới của ta đến lúc cần người duy trì một trật tự, ta không muốn nó quá hỗn loạn."
"Dù sao nó cũng là thứ quan trọng của ta, có vấn đề gì, ta sẽ rất đau lòng."
Mọi người nghe ra, Lữ Thiếu Khanh muốn Phù Vân Tử làm bảo mẫu cho thế giới mới, hoàn toàn giống như trước đây khi ở Độn Giới làm Đại trưởng lão.
Trong lòng bọn họ không khỏi kính nể Lữ Thiếu Khanh.
Chỉ có Lữ Thiếu Khanh mới dám có ý đồ với cả Tiên nhân?
Để một Địa Tiên vì thế giới mới của hắn bảo vệ, quả là một việc làm lớn.
Người thường không dám nghĩ đến, Lữ Thiếu Khanh chẳng những dám nghĩ, còn dám hành động.
Phù Vân Tử nhướn mày, "Để ta vì ngươi làm việc?"
"Nói gì vậy," Lữ Thiếu Khanh vặn lại, "Ai có thể có bản lĩnh lớn như vậy? Chỉ là mời ngươi giúp đỡ một chút mà thôi."
"Nếu ta không nói gì thì sao?"
Lữ Thiếu Khanh giơ hai tay lên, "Ngươi cứ lo chuyện dân chúng ở Độn Giới đi, mọi người nước giếng không phạm nước sông."
Phù Vân Tử chợt nhận ra hình như hắn không chiếm được thế chủ động.
Hắn không tiếc quay trở lại, mục đích là vì các tu sĩ ở Độn Giới.
Muốn cầu cạnh Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh thừa cơ nói ra điều kiện, chiếm thế chủ động.
Hắn không đáp ứng, Lữ Thiếu Khanh cũng không chịu.
Phiền phức!
Phù Vân Tử cảm thấy nhức đầu.
Hắn thật không muốn dính dáng tới cái tên hỗn đản này.
Phù Vân Tử chỉ còn cách sử dụng thân phận của mình, mặt xị xuống, "Ngươi đang uy hiếp ta?"
"Đâu dám, oan uổng quá!" Lữ Thiếu Khanh kêu lên, "Ta đây đối với tiền bối vô cùng kính trọng, cho ta một trăm lá gan ta cũng không dám uy hiếp ngươi."
"Vả lại, ngươi là Tiên nhân, ta chỉ là một kẻ Đại Thừa kỳ quèn, ta đâu dám uy hiếp ngươi? Chán sống rồi à?"
Phù Vân Tử lại muốn gọi Thiều Thừa đến tát cho Lữ Thiếu Khanh vài cái.
Quá đáng ghét.
Tôn kính ta?
Không dám uy hiếp ta?
Ngươi toàn làm vậy rồi, coi mọi người là người mù sao?
Thấy mình không còn cách nào, Phù Vân Tử cũng lười giãy dụa, "Được, ta đáp ứng."
Giản Bắc, Quản Đại Ngưu và những người khác cảm thấy khó thở.
Quá không thể tin được, thế mà thật sự khiến Phù Vân Tử đáp ứng hộ tống cho thế giới mới.
Nhưng sau đó, Lữ Thiếu Khanh lại làm cho mọi người cảm thấy ngộp thở thật sự.
"Phải thề đã chứ!"
"Móa!" Quản Đại Ngưu trực tiếp nhảy dựng lên, suýt chút nữa thì cắm đầu xuống đất.
Những người khác cảm thấy nghẹn thở, không nói nên lời.
Đạt được sự đồng ý của Phù Vân Tử đã rất ghê gớm rồi, thế mà còn muốn người ta thề.
Thiều Thừa bị dọa cho hồn vía lên mây.
Kha Hồng, Ngu Sưởng lần lượt lên tiếng, "Tiểu tử, đừng có quá đáng!"
"Ngươi ngậm miệng lại mau!"
Mặt Phù Vân Tử sầm xuống, lại muốn hắn thề?
Xem hắn là cái gì?
Hắn, Phù Vân Tử, là người hay lật lọng sao?
Phù Vân Tử tỏa ra khí thế cường đại, "Tiểu tử, ngươi đừng quá đáng, sự kiên nhẫn của ta có hạn."
Những người xung quanh mặt mày tái mét, cảm nhận được áp lực lớn lao.
Đối diện với Phù Vân Tử đáng sợ, bọn họ lúc nào cũng có thể sụp đổ.
"Ấy ấy," trong đám người, chỉ có Lữ Thiếu Khanh miễn nhiễm với áp lực của Phù Vân Tử, hắn kêu lên, "Làm gì vậy?"
"Đừng có một tí là lôi thân phận của ngươi ra dọa người, Tiên nhân thì oai lắm hả?"
"Nhanh, nói được thì nói đàng hoàng, không thì ngươi về Độn Giới của ngươi đi, ở đây không ai chào đón ngươi."
Ôi mẹ ơi!
Mọi người sắp bị Lữ Thiếu Khanh làm cho hết hồn.
Lúc này, không thể nói chuyện nhẹ nhàng một chút, lịch sự một chút sao?
Nhất định phải chọc tức Tiên nhân mới vừa lòng sao?
Thiều Thừa hận không thể nhúc nhích được, nếu không hắn chắc chắn phải tát cho Lữ Thiếu Khanh vài cái.
Phù Vân Tử càng tức, thằng nhóc này, đúng là làm người ta bực mình.
Ánh mắt hắn trở nên càng thêm sắc bén, nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh không hề sợ hãi mà đối mặt.
Thấy Lữ Thiếu Khanh đối mặt với áp lực lớn mà vẫn cứ ung dung, trong mắt không hề có chút căng thẳng hay sợ hãi nào.
Phù Vân Tử cảm thấy rất nhức đầu.
Thằng nhóc này khó chơi thật.
"Ngươi không tin ta?" Cuối cùng, Phù Vân Tử đành phải lên tiếng, giọng điệu bắt đầu dịu xuống.
"Không tin chứ sao," Lữ Thiếu Khanh thở dài, thành thật trả lời, "Ngươi mạnh như vậy, đệ nhất nhân hạ giới."
"Ngươi muốn vào thế giới mới của ta, ta thấy hoảng sợ cực kỳ."
Lữ Thiếu Khanh thực sự nói thật, Phù Vân Tử là Tiên nhân, một Địa Tiên sống sờ sờ ở hạ giới.
Thực lực bày ra ở đó, không ai dám xem nhẹ.
Nếu nảy sinh ý đồ xấu gì, có khi cái mạng lớn của hắn bị giết cũng nên.
Lữ Thiếu Khanh không dám xem nhẹ Phù Vân Tử.
Về phần muốn Phù Vân Tử lên tiên giới, Lữ Thiếu Khanh cũng đã nghĩ đến, nhưng cuối cùng vẫn là bỏ qua.
Hắn sợ làm quá lại khiến Phù Vân Tử trở mặt.
Hủy hoại Tống Liêm, Phù Vân Tử không tính sổ với hắn đã là may mắn rồi.
Hắn hiện tại không thể mạnh động được.
Chủ yếu là, quá tốn linh thạch.
Biết rõ Phù Vân Tử muốn ở lại hạ giới, Lữ Thiếu Khanh chắc chắn không dễ dàng bỏ qua.
Nói thế nào cũng phải kéo hắn về làm công cho mình.
Mấy lời cam đoan hắn không tin một chữ nào.
Chỉ có lời thề mới khiến hắn yên tâm.
"Nào, thề đi chứ," Lữ Thiếu Khanh tiếp lời, "Có cái gì mà khó khăn đâu, thề một tiếng thôi mà?"
"Ta còn thề thường xuyên đây này..."
Phù Vân Tử thật muốn lấy kiếm chém vào đầu Lữ Thiếu Khanh.
Cái gì gọi là thề một tiếng thôi mà?
Ta mà gọi là thề chắc? Đúng là mất mặt.
Đối mặt với Lữ Thiếu Khanh không có ai lọt vào, Phù Vân Tử cảm thấy trong lòng buồn bực.
Hắn biết hôm nay không thề không được rồi.
Nhưng cứ như vậy mà thề, mặt mũi chẳng phải sẽ rất khó coi sao?
Tuy nói hắn không quan tâm lắm đến mặt mũi của mình, nếu không đã không nhiều lần nhường nhịn cho Lữ Thiếu Khanh như vậy.
Nhưng mình không vùng vằng mấy lần, mà dễ dàng đầu hàng như vậy, thì mặt mũi của mình có phải rẻ tiền quá không.
Cho nên Phù Vân Tử lại cố cãi, "Ta không muốn thề, nhưng ta vẫn muốn đến thế giới của ngươi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận