Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1901

Chương 1901
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Vương Sĩ lại không đồng ý với biện pháp này: “Đi? Tộc Phi Cầm vây quanh, trốn như thế nào đây?”
Còn không bằng đợi ở chỗ này, chí ít có Lữ Thiếu Khanh ở chỗ này có mấy phần an toàn.
Hồ Yên cũng sợ sau khi mình rời khỏi nơi này sẽ một lần nữa bị tộc Phi Cầm để mắt.
Ba người bọn hắn hiện tại bị thương nghiêm trọng, một thân thực lực phát huy không đến năm thành, gặp kẻ định chưa chắc đã có thể chạy được.
“Công tử!”
Bọn người Hồ Yên một lần nữa đưa ánh mắt nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh không nói gì, trên bầu trời, Mặc Trường Túy đang chiến đấu với Tiêu Y bỗng nhiên cười lên ha hả.
“Ha ha, xú nha đầu, ngươi nhất định phải chết à.”
“Ai nha, chết đến trước mắt còn mạnh miệng?” Tiêu Y giận dữ, quay đầu lại hỏi: “Nhị sư huynh, ta có thể chém hắn được chưa?”
Trên bầu trời bỗng nhiên truyền đến một tiếng hừ lạnh: “Cuồng vọng!”
Tiếp theo dường như không gian tạo nên gợn sóng, hai nhân ảnh từ trong hư không bước ra.
Khí tức cường đại trên thân phát ra không chút kiêng kỵ, vô cùng càn rỡ, uy áp đáng sợ của Luyện Hư kỳ trong nháy mắt tràn ngập cả vùng trời đất này.
Nhưng mà, Lữ Thiếu Khanh lại nhíu mày.
Hồ Yên nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh nhíu mày, lòng của nàng ta trong nháy mắt trầm xuống.
Còn Mặc Trường Túy sau khi nhìn thấy người tới, hưng phấn hô to: “Mặc Vĩ trưởng lão, Mặc Già trưởng lão!”
“Mau cứu ta!”
“Ha ha, công tử đừng vội, tất cả mọi người nơi này phải chết “
Sau khi nhìn thấy rõ tình huống, Mặc Vĩ thân mặc áo bào màu xám cười lạnh: “Thật to gan.”
“Cục diện đã đến nước này còn dám ngoi đầu lên, tự tìm đường chết.”
Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy dáng vẻ Mặc Trường Túy hưng phấn như thế không kìm được hỏi Ma Thuấn: “Bọn hắn rất mạnh sao?”
Ma Thuấn nói: “Mặc Vĩ, Mặc Già là hai vị trưởng lão tân tấn Mặc Nha tộc, Mặc Vĩ trưởng lão đã là Luyện Hư cảnh giới tầng ba, Mặc Già trưởng lão là Luyện Hư cảnh giới tầng hai.”
Sau khi Lữ Thiếu Khanh nghe xong mày càng nhíu lợi hại.
Hồ Yên vẫn luôn chú ý đến Lữ Thiếu Khanh, nhìn thấy biểu cảm của Lữ Thiếu Khanh trong lòng càng trầm xuống hơn.
Sư huynh của ngươi không thấy đâu nữa, một mình ngươi, ngươi có thể đánh hai người sao?
Ai bảo ngươi làm màu đùa giỡn chứ? Thấy hối hận chưa?
Lữ Thiếu Khanh chú ý tới ánh mắt Hồ Yên, cười một tiếng với nàng ta: “Ta chạy trước, ngươi giúp ta cản trở, như thế nào?”
Hồ Yên thổ huyết: “Công tử.”
Lữ Thiếu Khanh thu hồi nụ cười, khó chịu nói: “Đợi cả nửa ngày trời cũng chỉ đợi được hai còn hàng này?”
“Hai con chim cuồng vọng tự đại.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.
Ai mới vô tri tự đại?
Là ngươi chứ?
Lữ Thiếu Khanh xông lên trời, cổ tay khẽ đảo Mặc Quân kiếm xuất hiện trong tay, hung hăng đánh xuống hai người.
Một kiếm bao phủ lấy hai người.
“Cuồng vọng!”
“Thật can đảm!”
Mặc Vĩ cùng Mặc Già hai vị trưởng lão Mặc Nha tộc lập tức giận tím mặt.
Mặc kệ ngươi là thực lực gì, mặc kệ là cảnh giới gì, một người dám xuất thủ với hai vị Luyện Hư kỳ, thật sự cho rằng Luyện Hư kỳ là củ cải trắng trên đường sao?
Vương Sĩ thấy cảnh này, khóe mắt rút rút, không kìm được thấp giọng nói: “Ai mới là hạng người cuồng vọng?”
“Tự tìm khổ!”
Hồ Yên cùng Nguyên Tuần âm thầm gật đầu.
Hai vị Luyện Hư kỳ liên thủ, tuyệt đối không phải đơn giản chỉ là một cộng một.
Mặc Trường Túy cuốn lấy Tiêu Y cười lạnh không thôi: “Xú nha đầu, ngươi chờ nhặt xác cho sư huynh ngươi đi!”
Theo Lữ Thiếu Khanh xuất thủ, trên bầu trời tràn ngập hỏa diễm đen trắng, phô thiên cái địa, bao phủ lấy Mặc Vĩ cùng Mặc Già.
“A!”
“A!”
Theo hỏa diễm rơi xuống, hai tiếng kêu thảm vang lên, Mặc Vĩ cùng Mặc Già máu tươi điên cuồng phun ra.
Trên người Mặc Vĩ và Mặc Già xuất hiện vô số vết thương, máu tươi từ trong cơ thể điên cuồng phun ra.
Một chiêu, vừa đối mặt.
Hai vị Luyện Hư kỳ liền bị trọng thương.
Một màn này dọa sợ tất cả mọi người.
Hồ Tuyết quỳ bịch xuống cúng bái.
Hồ Yên, Vương Sĩ, Nguyên Tuần ba người hai chân run lên, tim đập loạn.
Ma Thuấn cả người sửng sốt, rơi vào trì trệ tựa như ngớ ngẩn.
Mặc Trường Túy tiểu ngay tại chỗ, suýt nữa bị Tiêu Y thọc hai kiếm lên người.
Mặc Vĩ Mặc Già hai người cũng bị dọa đến gần chết.
Hóa ra đối phương không phải cuồng vọng tự đại, mà là có thực lực thật sự có thể không đem bọn hắn để vào mắt.
Mặc Già vừa lui ra kéo dài khoảng cách, vừa gầm thét: “Ngươi, ngươi là ai?”
Mặc Vĩ hoảng sợ kêu: “Kiếm ý của hắn cùng loại kiếm ý của Hồng Khanh khốn kiếp.”
“Ngươi là cái gì của Hồng Khanh?”
Đáp lại hắn ta là một hỏa cầu khổng lồ từ trên trời giáng xuống.
“Ngươi, ngươi quả nhiên có liên quan đến Hồng Khanh!” Mặc Già đầu tiên là hoảng sợ, sau đó giận dữ, đằng đằng sát khí, hét lớn với Mặc Vĩ: “Giết, cùng tiến lên, giết hắn!”
Hai người mặc dù bị một chiêu trọng thương, nhưng dầu gì cũng là Luyện Hư kỳ.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người cũng khôi phục không ít.
Mặc Vĩ gầm thét: “Giết hắn!”
Đại hỏa cầu ầm ầm mà xuống, tựa như mặt trời rớt xuống.
Vương Sĩ không kìm được nhíu mày: “Một chiêu này, hữu dụng không?”
“Còn muốn dùng để đánh lén bọn hắn?”
Nguyên Tuần cũng cảm thấy không hiểu: “Thực lực của hắn đầy đủ, không cần làm như vậy?”
Vương Sĩ phản bác: “Một kiếm vừa rồi của hắn là chiếm tiện nghi do đối phương chủ quan, một lần nữa, tuyệt đối không làm được như vậy.”
Hỏa cầu thật lớn rơi xuống, Mặc Vĩ Mặc Già hai người liên thủ, song song xuất thủ với bầu trời.
Gió lốc cường đại gào thét lên, xoay quanh hóa thành một phong long to lớn.
Hai người Mặc Già thân là hai vị trưởng lão, mức độ ăn ý của hai người rất cao, dưới sự liên thủ, uy lực tăng gấp bội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận