Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1545

Chương 1545Chương 1545
Quản Đại Ngưu lắc đầu, ánh mắt nhìn Nông Phụ mang theo thương hại: "Nông trưởng lão gặp phải tên này, coi như xui xẻo."
"Tính tình Nông trưởng lão tính ra rất tốt, nhưng ông ta một tay tát chết tên này, ta cũng không hề cảm thấy bất ngờ."
Giản Bắc rất tán thành: "Gặp phải đại ca ta, bị chọc tức đến mức mất đi lý trí rất bình thường."
"Haizz, ta ngược lại rất hi vọng Nông Phụ lão sư sẽ ra tay với hắn."
Giản Bắc đến giờ vẫn chưa tra rõ thực lực thật sự của Lữ Thiếu Khanh nên trong lòng ta hơi ngứa ngáy.
Mỗi một lần hắn ta cảm thấy là cơ hội tốt, cảm thấy sẽ ép được Lữ Thiếu Khanh sử dụng thực lực, kết quả thì sao, cho dù là mấy người Mị Càn hay Ngao Hỗ đều không thể làm gì được Lữ Thiếu Khanh, khiến Giản Bắc thất vọng.
Nhưng Nông Phụ mặc dù rất tức giận, cũng rất muốn xuất thủ đánh chết chết Lữ Thiếu Khanh, nói chuyện quá khinh người, nhưng ông ta vẫn cố gắng đè nén hết sức cơn giận của mình.
Dù sao ông ta tới đây cũng là vì muốn chào mời ba sư huynh muội Lữ Thiếu Khanh vào học viện Trung Châu.
Bỏ Lữ Thiếu Khanh sang một bên không nói, cho dù là Kế Ngôn hay là Tiêu Y, đều là thiên tài hiếm có.
Hồi tưởng lại những lời viện trưởng đã nói trước mặt mình, trong lòng Nông Phụ cảm thấy không cam lòng, ta cũng không tin không làm gì được tiểu tử ngươi. Lúc này ông ta quát to một tiếng: "Tiểu tử, ngươi không muốn vào học viện Trung Châu, sư huynh ngươi thì sao? Sư muội ngươi thì sao?"
"Bọn hắn cũng không muốn sao?"
Lữ Thiếu Khanh kỳ quái, nhìn Nông Phụ như nhìn kẻ ngớ ngẩn: "Ông đi hỏi bọn họ đi chứ, bọn họ có muốn hay không là chuyện của bọn họ, chẳng lẽ ta không đi ông không cho họ đi à?”
Nông Phụ bị Lữ Thiếu Khanh nhìn với ánh mắt như vậy thì đầu óc nóng lên, không cần suy nghĩ, thốt ra: "Không sai, ngươi không vào, bọn hắn cũng đừng mong vào."
"Nơi rách nát đó ai mà thèm." Không ngờ Lữ Thiếu Khanh lại không chút quan tâm.
"Chúng ta không ở học viện Trung Châu hình như cũng không hề kém gì học sinh các người."
"Xin hỏi, học sinh các người có ai là Hóa Thần không?"
Sắc mặt Nông Phụ lập tức trở nên khó coi.
Câu hỏi này của Lữ Thiếu Khanh như một liều đọc dược khiến ông ấy câm như hến.
Ngay thời điểm Nông Phụ không biết phải làm sao, Quản Đại Ngưu đến gỡ giúp.
Dù sao Nông Phụ cũng là trưởng lão của mình, về tình về lý đều phải giúp đỡ một chút.
Hắn ta ở bên cạnh cười rất đê tiện, nhắc nhở Nông Phụ nói: "Nông trưởng lão, Kế Ngôn công tử cùng Tiêu Y cô nương từng nói muốn đến học viện Trung Châu, bọn họ ở đây cũng là muốn chờ đến khai giảng." Nông Phụ nghe xong, lập tức hai mắt phát sáng lên, tự tin lại trở về.
Ông ta cười ha ha không ngừng, hóa ra là đang khoác lác, sư huynh và sư muội ngươi đều đang đợi để vào học viện Trung Châu đấy.
Sau đó ông ta ra vẻ thận trọng, sờ râu mép của mình, chậm rãi từ tốn nói: "Hiện tại còn một tháng nữa là khai giảng, xếp lớp cũng hơi khó."
Còn làm màu với ta à?
Lữ Thiếu Khanh trước không để ý đến Nông Phụ, mà thân hình lóe lên, như một con báo đột nhiên khom người phóng đi, trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt Quản Đại Ngưu.
Quản Đại Ngưu đột nhiên giật mình, muốn phản kháng, nhưng mà, hắn ta chỉ có một thân thực lực này, trước mặt Lữ Thiếu Khanh chỉ như một đứa trẻ, không thể nào ngăn cản.
"Bộp!"
Lữ Thiếu Khanh đầu tiên là một cước bay lên, đạp lăn Quản Đại Ngưu, sau đó đè hắn ta xuống đất đấm mạnh.
"Cho ngươi lắm miệng này, cho ngươi lắm miệng này." Lữ Thiếu Khanh vừa nện Quản Đại Ngưu vừa mắng: "Một ngày không đánh ngươi, ngươi ngứa da đúng không?”
"Thời buổi này kiếm chút linh thạch dễ dàng sao? Ngươi không nói lời nào không ai bảo ngươi câm điếc đâu."
Quản Đại Ngưu bị đấm đến mức ngao ngao kêu to.
Giản Bắc bó tay rồi.
Nghe ý tứ của Lữ Thiếu Khanh là định kiếm chút linh thạch từ người Nông Phụ? Nông Phụ tức giận rồi, tiểu tử khốn kiếp này còn muốn dọa dẫm ta?
"Tiểu tử khốn kiếp." Nông Phụ gầm thét một tiếng: "Ngươi muốn làm gì?"
"Làm gì?" Lữ Thiếu Khanh buông tha Quản Đại Ngưu, cười tửm tỉm hỏi Nông Phụ: "Có đền bù không?"
"Không cần năm ngàn vạn, ba ngàn vạn là được rồi."
"Cho ta ba ngàn vạn, đến lúc đó ta sẽ ăn mặc cho sư huynh sư muội ta thật đẹp đưa đến học viện."
Nông Phụ liếc mắt, ngươi tưởng đang gả người à.
"Ngươi cũng phải đi, nếu không, bọn họ đừng mong tiến vào học viện Trung Châu."
Ngươi không đi, ta làm sao ăn nói với viện trưởng? Cổ tay Lữ Thiếu Khanh khẽ đảo, trong tay xuất hiện một lệnh bài ngân sắc: "Ta muốn hỏi, đồ vật này hữu dụng không?"
Giản Bắc ngạc nhiên: "Đây là bằng chứng nhập học, đại ca, ngươi lấy từ đâu vậy?”
Sau đó, Giản Bắc như nhớ ra gì đó, hắn ta chỉ vào Lữ Thiếu Khanh nói: "Ta từng nghe tộc nhân nói có người cầm bằng chứng nhập học đến Trung Châu thì bị người ta cướp, không phải là ngươi đấy chứ?"
"Không phải ta!" Lữ Thiếu Khanh quả quyết phủ nhận: "Ta sẽ làm loại chuyện đó sao?"
"Đại ca, ta cảm thấy chính là ngươi."
Nông Phụ không ngờ trong tay Lữ Thiếu Khanh có bằng chứng nhập học, dựa vào lệnh bài này dĩ nhiên có thể trở thành học sinh học viện.
Nhưng ông ta rất nhanh cười lạnh: "Mới một cái, sư huynh và sư muội ngươi, ai dùng?"
"Cái này thì sao?"
Trong tay Lữ Thiếu Khanh lại xuất hiện mấy cái, quang mang ngân sắc chọc mù mắt Nông Phụ.
"Vãi!"
Giản Bắc ngây ra như phỗng, Quản Đại Ngưu bên cạnh hô đau cũng kêu lên.
Hai người đếm: "Một, hai, năm cái?"
Hai người sửng sốt, năm cái, cướp ai2
Giản Bắc lẩm bẩm: "Trước đó nghe nói phái ra đặc sứ, mỗi người trên thân có ba cái, chắc chắn hắn cướp của hai người đó."
Giản Bắc không quá chú ý đến chuyện tộc nhân của mình có bị cướp không, dù sao đây cũng không phải chuyện hắn ta cảm thấy hứng thú.
Mặc kệ Lữ Thiếu Khanh cướp của ai thì đều có thể nói rõ một vấn đề.
Thời điểm đó Lữ Thiếu Khanh đã không để học viện Trung Châu vào mắt.
Nông Phụ cũng ngây dại, ông ta bỗng nhiên cảm thấy rất đau đầu, trong lòng có một dự cảm, nhiệm vụ viện trưởng giao cho ông ta, dường như ông †a sẽ khó mà hoàn thành.
"Tiểu tử, ngươi thật sự không muốn gia nhập Học viện Trung Châu?" Nông Phụ cắn răng, thái độ hòa hoãn, hỏi lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận