Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 779 - Có để yên cho người ta ngủ không vậy?



Chương 779: Có để yên cho người ta ngủ không vậy?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmKế Ngôn ngẫm nghĩ, cảm thấy vậy cũng được.Dưới sự dẫn đường của Si Hoàn, bọn họ đến một tiểu viện bên cạnh phủ thành chủ.Kế Ngôn nhìn về phía Si Hoàn, Si Hoàn vội vàng giải thích: “Kế công tử, thành chủ hiện tại chẳng qua chỉ là một con rối, còn người đứng sau lưng thành chủ mới là thành chủ thật sự. Và, hắn đang ở đây.”Si Hoàn bọn hắn sớm đã cử người tìm hiểu rõ nơi ở của Lữ Thiếu Khanh.Lần này Kế Ngôn đi nhờ người ta nên không tùy tiện dùng thần thức tra xét tình hình bên trong mà đến trước gõ cửa cầu kiến.Tuy nhiên hắn ta đã gõ cửa mấy lần nhưng bên trong không có bất kỳ phản ứng gì,Kế Ngôn không khỏi hoài nghi Si Hoàn có phải đang lừa gạt hắn ta không.Trong lòng Si Hoàn vô cùng vui mừng, tình huống hiện tại là tình huống hắn ta đang mong chờ.Tên kia ở trong đóng cửa không gặp mặt đến lúc đó chắc chắn Kế Ngôn sẽ dùng sức mạnh, đến lúc đấy chắc chắn hai bên sẽ đánh nhau.Hắn ta khẽ nói với Kế Ngôn: “Kế công tử, người kia không dễ nói chuyện.”Không dễ nói chuyện sao?Kế Ngôn nhíu mày, một lần nữa gõ cửa, âm thanh truyền vào: “Kế Ngôn có việc bái phỏng, mong tiền bối gặp mặt một lần.”Vẫn không thấy có động tĩnh.Kế Ngôn càng nhíu mày sâu hơn, chẳng lẽ phải thật sự dùng đến sức mạnh sao?Lúc này hắn ta cũng bất chấp lễ phép hay không lễ phép, thần thức triển khai, hắn ta muốn xem thử bên trong có người hay không.“Tiền bối, Kế Ngôn có việc bái phỏng, mong tiền bối gặp mặt một lần.”Tuy nhiên, một khắc sau, vẻ mặt Kế Ngôn trở nên cổ quái.Sau đó, khí tức đột nhiên bộc phát, Vô Khâu kiếm phía sau keng một tiếng ra khỏi vỏ, xông lên trời, giết vào trong sân nhỏ.Kiếm ý bén nhọn khiến Mục Nham lần đầu gặp Kế Ngôn vô cùng kinh hãi.Cỗ kiếm ý này không kém tên kia một chút nào, thậm chí còn có uy lực hơn.Vật phẩm chung quanh trong nháy mắt Kế Ngôn xuất kiếm, bên ngoài xuất hiện vô số lỗ nhỏ li ti.Hắn ta xuất thủ, người ở bên trong chết chắc.Trong lòng Mục Nham và Si Hoàn phấn chấn.Một khắc sau, trong sân truyền ra tiếng gầm lên giận dữ: “Mọe nó, có để yên cho người ta ngủ không vậy?”Mục Nham và Si Hoàn nghe thấy âm thanh quen thuộc kia liền không kìm được cổ co rụt lại.Trải nghiệm lần trước một lần nữa được bọn hắn nhớ lại.Tức giận rồi, sẽ rất kinh khủng. Nhưng...Ánh mắt Si Hoàn rơi lên người Kế Ngôn đứng trước mặt, trong lòng tràn đầy tự tin.Lần này có Kế Ngôn công tử ở đây, ngươi có tức giận đến mấy cũng không làm nên được chuyện gì.Kế Ngôn, cái tên này quả nhiên êm tai, quả nhiên người cũng như tên, người mạnh tên êm tai.A, Kế Ngôn công tử lại còn nở nụ cười nhàn nhạt.Thật không hổ là cao thủ, đối mặt đối thủ cường đại vẫn có thể duy trì nụ cười mỉm đối mặt, xem ra là vô cùng tự tin.Thắng chắc rồi.Vô Khâu kiếm quay ngược trở về, rơi vào trong tay Kế Ngôn.Vô Khâu kiếm vang lên tiếng ông ông, lộ ra cảm xúc vui vẻ.Kế Ngôn nhếch miệng lên, tự nói một câu: “Tới đi!”Bóng dáng Lữ Thiếu Khanh lóe lên, xuất hiện ở trên không, nhìn Kế Ngôn, hắn nghiến răng nghiến lợi: “Ta muốn làm thịt huynh.”Tên Đại sư huynh không đáng tin cậy này, vào thời khắc mấu chốt đã vứt mình lại chạy đi, gây cho mình thêm nhiều phiền phức đến vậy.Giờ vừa gặp mặt đã phi kiếm đến bổ người, quấy rầy giấc ngủ của người ta.Không dạy dỗ hắn ta một trận không trút được cơn giận trong lòng này.Hừ, ta chuẩn bị cho huynh một niềm vui bất ngờ.Hắn hét lớn một tiếng: “Đi chết đi!”Mặc Quân kiếm cũng lộ ra vẻ hưng phấn, trong tay Lữ Thiếu Khanh bộc phát ra quang mang vạn trượng, đánh xuống một kiếm.Tựa như một thanh cự kiếm dài trăm ngàn trượng, nặng vạn cân rơi xuống.Không gian chung quanh dưới sự đè ép của cường độ to lớn rung động ầm ầm khiến không gian chấn động.Mặt đất phiến đá trong nháy mắt băng liệt, sụp đổ, cuốn lên bụi mù cuồn cuộn.Mục Nham và Si Hoàn một lần nữa tê cả da đầu.Quả nhiên tức giận.Tên này quá kinh khủng, cũng rất đáng sợ.Một lời không hợp liền tung tử thủ.Một kiếm này, Mục Nham và Si Hoàn đều không tự tin có thể ngăn cản.Thật là đáng sợ.Nụ cười trên mặt Kế Ngôn càng tăng lên, sư đệ tới rồi.Cho dù Hoán Hồn địch không có tác dụng với Úc Mộng thì với năng lực của sư đệ nhất định có thể tìm được cách cứu nàng ta.Tuy nhiên bây giờ vẫn phải thử xem thử rốt cuộc đệ đã tiến bộ tới bước nào rồi.“Ha ha! Đến hay lắm!” Kế Ngôn cười lớn một tiếng, tay cầm Vô Khâu kiếm, phóng lên tận trời.Trở tay một kiếm, cũng có một đạo kiếm quang sáng lên.Hai đạo kiếm quang va nhau, không nổ tung kịch liệt, kiếm ý tung hoành như trong tưởng tượng mà hai đạo kiếm quang cùng biến mất.Mục Nham trừng to mắt, khó có thể tin: “Cái này, rốt cuộc lý giải với sức mạnh của hai người này phải sâu đến bao nhiêu mới có thể làm đến bước này?”Mục Nham không phải kiếm tu nhưng hắn ta nhận ra được một kiếm này của Kế Ngôn rất đáng sợ.Dưới sự phản kích, sức mạnh không nhiều không ít, vừa hay có thể triệt tiêu một kiếm kia của Lữ Thiếu Khanh đủ để chứng minh khả năng khống chế sức mạnh của Kế Ngôn tinh chuẩn đến mức đáng sợ.Mục Nham lại một lần nữa thay đổi nhận thức của mình đối với thực lực của Kế Ngôn.Hắn ta phấn chấn, nhìn hai người xông lên, không kìm được vui mừng: “Quá tốt rồi.”Hai người đánh nhau, giờ hắn ta đã tin chức chắn Kế Ngôn có thể đánh thắng được Lữ Thiếu Khanh.Giết Lữ Thiếu Khanh, Kế Ngôn không có hứng thú với chức thành chủ này, vậy chức thành chủ này tới lượt ai thì còn phải nói nữa sao?Trên bầu trời, hai thanh trường kiếm tương giao, trong mắt Kế Ngôn lộ ra chiến ý, trong mắt Lữ Thiếu Khanh lộ ra lửa giận.Thậm chí Kế Ngôn còn rảnh rỗi cười hỏi thăm: “Sao đệ cũng tới đây vậy?”Nói tới điều này, Lữ Thiếu Khanh càng thêm bi phẫn, huynh cho rằng ta muốn tới đây à?Tới đây rồi còn phải làm phế nhân hai ba tháng.Nơi này không hề dễ chịu chút nào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận