Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 3136: Đến ngắt mạng mới được (length: 6765)

Kế Ngôn vung kiếm, chém nát cả đất trời.
Quái vật Đọa Thần gầm lên giận dữ, sương mù Luân Hồi khuếch tán, tạo thành một tấm bình chướng đen xung quanh nó.
Kiếm quang rơi vào, chỉ tạo nên từng đợt gợn sóng, không thể phá nổi lớp phòng ngự của nó.
Lữ Thiếu Khanh cau mày, "Phiền phức thật."
Đọa Thần trước mắt, chưa kể đến những thứ khác, chỉ riêng sức phòng ngự đã mạnh hơn lũ Đọa Thần bên dưới.
Lũ Đọa Thần bên dưới nhờ vào phụ thân, thực lực bạo tăng, nhưng sức phòng ngự của chúng không thể cản được công kích của Kế Ngôn.
"Không thể ngắt kết nối đúng là phiền phức..."
Kế Ngôn cũng nhận ra đối phương khó nhằn, ánh mắt càng thêm sắc bén, khí tức trên người càng lúc càng mạnh, kiếm quang cũng ngày càng rực rỡ.
"Ông!"
Nhát kiếm thứ hai giáng xuống.
Tựa như thanh cự kiếm trời đất, quét ngang Thần Chi Cấm Địa, kiếm quang rạng ngời, phong mang kiếm ý hóa thành thần long, từng đạo từng đạo không ngừng oanh kích lên tấm bình chướng màu đen.
"Ầm ầm!"
Cuối cùng, một tiếng nổ lớn vang lên, bình chướng đen vỡ tan tành.
Kiếm quang nuốt chửng Đọa Thần.
"Rống!"
Một tiếng gầm giận dữ vang lên, khí tức tăng vọt, đầy trời kiếm quang tan biến.
Đọa Thần lại xuất hiện trước mặt Kế Ngôn, sương mù Luân Hồi quấn quanh lấy thân nó, như vô số xúc tu, điên cuồng múa may, trông cực kỳ đáng sợ, khiến người kinh hãi.
Một kiếm này của Kế Ngôn tuy uy lực mạnh mẽ, nhưng sau khi phá tan bình chướng thì uy lực đã giảm đi nhiều, không gây được tổn thương lớn cho Đọa Thần.
Đọa Thần chỉ gầm lên giận dữ đã khiến cho công kích của Kế Ngôn tiêu tan.
Đọa Thần không vội ra tay, ánh mắt nó nhìn chằm chằm Kế Ngôn, "Sâu kiến, xưng tên của ngươi ra!"
"Kế Ngôn!"
Kế Ngôn lạnh lùng đáp, rồi lại tiếp tục ra chiêu.
Hắn không phải Lữ Thiếu Khanh, không thích dài dòng khi chiến đấu.
Kiếm quang một lần nữa giáng xuống, hung hăng bổ về phía Đọa Thần.
"Sâu kiến!"
Đọa Thần tức giận, "Muốn chết!"
Nó vung tay, trong nháy mắt xuất hiện lợi trảo dài hàng trăm ngàn trượng, bên ngoài bao phủ lớp sương mù Luân Hồi cuồn cuộn, như một tầng màng bảo hộ dày đặc.
Nó dùng chính lợi trảo của mình làm vũ khí để đối phó Kế Ngôn.
"Phốc!"
Hai bên va chạm, màu trắng và bóng tối giao nhau, tách ra thứ ánh sáng chói mắt.
Sức mạnh xung kích đáng sợ, khiến trời đất rung chuyển.
Lữ Thiếu Khanh không thể không lùi lại lần nữa, sức mạnh bùng nổ của hai bên quá đáng sợ.
Nếu đặt ở Tiên Giới, phạm vi ảnh hưởng sẽ càng lớn, mức độ phá hoại sẽ càng kinh khủng.
Lữ Thiếu Khanh khẽ nheo mắt, chăm chú quan sát hai bên đang chiến đấu.
Tại Thần Chi Cấm Địa này, lực lượng mà Tiên Đế truyền xuống còn mạnh hơn, càng đáng sợ hơn.
Lữ Thiếu Khanh không dám lơ là.
Nhỡ Kế Ngôn sơ sẩy, bị thiệt thòi, thì hắn cũng phiền phức.
"Cũng không thể để hắn bị thương, nếu không thì ta phải ra tay..."
Lữ Thiếu Khanh lẩm bẩm, rồi lại có chút thương cảm, "Ai, ma quỷ tiểu đệ không biết ra sao rồi."
"Không lẽ chết thật rồi à?"
Từ sau lần đến Thần Chi Cấm Địa trước, chiếc nhẫn trữ vật đã ảm đạm không chút ánh sáng, hắn không vào trong được, ma quỷ tiểu đệ cũng chẳng có phản ứng gì.
Không có ma quỷ tiểu đệ hỗ trợ, như lúc trước hắn đã nói, hắn đã lâu không có được giấc ngủ nào, mắt thâm quầng hết cả rồi.
"Đau đầu thật..." Lữ Thiếu Khanh ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, "Đều là lũ không đáng tin, nghiệp chướng à..."
Ầm ầm, loáng cái đã mấy ngày trôi qua.
Kế Ngôn và Đọa Thần vẫn đang tiếp tục chiến đấu.
Lữ Thiếu Khanh nhét một viên Tiên Đậu vào miệng, lẩm bẩm, "Không ổn rồi..."
Hai người đánh nhau đến giờ, đã trải qua vô số hiệp.
Nhưng quái vật lựa chọn phương thức công kích rất ít, phần lớn thời gian là phòng ngự.
Dù có lúc bị đánh đến máu me be bét, nó cũng không phản kích quá nhiều.
Thậm chí, nó còn không thèm rên lấy một tiếng.
Không giống như lũ Đọa Thần hắn đối phó tại Tiên Giới.
Những con Đọa Thần đó dù là khi chiến đấu hay bị thương đều sẽ gầm thét liên tục, như dã thú phát ra những tiếng gào rú.
Đọa Thần trước mắt lại thể hiện vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi Lữ Thiếu Khanh cảm thấy có chút lo lắng trong lòng.
Quá khác thường.
Có phải do tín hiệu ở đây quá tốt không?
Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu, nhìn lên khoảng không phía trên.
Thần Chi Cấm Địa, trước kia được ánh sáng trắng bao phủ, giữa đất trời một mảnh thần thánh.
Nhưng đó là do có đầu lâu Tiên Đế tồn tại.
Đầu lâu Tiên Đế biến mất, nơi đây trong Thần Chi Cấm Địa lại trở về với bóng tối.
Thêm vào đó nơi đây còn có sương mù Luân Hồi nồng đậm trôi nổi, khiến cho Thần Chi Cấm Địa trở nên đen kịt như địa ngục, khiến người ta sợ hãi.
Lữ Thiếu Khanh ánh mắt xuyên qua màn đêm, nhìn lên bầu trời.
Hứng chịu những ánh kiếm quang lóe lên, Lữ Thiếu Khanh dường như nhìn thấy Thiên Môn trên Thiên Không Chi Môn.
Thiên Môn vô hình mở ra, Tiên Đế như đang từ không gian xa xôi truyền lực lượng tới, thao túng Đọa Thần chiến đấu với Kế Ngôn.
"Tốc độ đường truyền tốt quá, lên mạng không có độ trễ, không được rồi." Lữ Thiếu Khanh lẩm bẩm, "Không thể để cho tên Tiên Đế tiện nghi chiếm lợi được."
"Phải ngắt cáp mạng của hắn mới được..."
Lữ Thiếu Khanh không dám để cho Đọa Thần tiếp tục kết nối ở nơi này.
Ai biết được có chuyện bất ngờ gì sẽ xảy ra không?
Nhỡ hắn theo đường cáp mạng bò qua thì sao?
Lữ Thiếu Khanh lại nhìn một chút, Kế Ngôn và Đọa Thần vẫn đang giao chiến.
Kế Ngôn chiếm thế thượng phong, nhưng phần lớn lợi thế này có được là do Đọa Thần ngay từ đầu đã không có nhiều công kích.
Việc Kế Ngôn đánh nhau với Đọa Thần như vậy cũng là cố ý giữ lại một chút, chủ yếu là để tôi luyện bản thân.
Kế Ngôn bên này không có vấn đề gì lớn, Lữ Thiếu Khanh bước một bước, đến chỗ cao hơn trên bầu trời.
Khi Lữ Thiếu Khanh vừa tới, liền cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo hơn nữa.
Không những vậy, hắn còn có một cảm giác như bị theo dõi.
Giống như có một đôi mắt vô hình đang nhìn trộm hắn, thấy rõ hắn từ trong ra ngoài.
Loại cảm giác này khiến hắn vô cùng bất an, cảm nhận được một sự nguy hiểm nhè nhẹ.
Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu, bầu trời tĩnh mịch tựa như thẳng tới Địa ngục không đáy, khiến người ta sợ hãi.
Ở nơi xa trên không trung, dường như tồn tại một đôi mắt.
Với tư cách là nửa bước Tiên Đế, xúc giác của Lữ Thiếu Khanh vô cùng nhạy bén.
Nếu có cảm giác như vậy, thì hắn biết rõ tên Tiên Đế tiện nghi đúng là đang ở nơi xa xôi quan sát nơi đây.
Lữ Thiếu Khanh hung hăng khinh bỉ, "Đã tiện nghi còn thích nhìn trộm..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận