Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2144: Chương 2144

Chương 2144: Chương 2144Chương 2144: Chương 2144
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Giảo hoạt!
Trong lòng Mi Đại một lần nữa mắng to hai người.
Khi hắn ta đang định lên tiếng, để hai người bọn hắn cũng phái thêm vài người đi cùng thì bông có một âm thanh truyền đến.
“Ba vị gia chủ, Mộc Vĩnh xin gặp!”
Âm thanh rõ ràng truyền vào trong tai của bọn hắn, ba vị gia chủ sắc mặt lập tức biến đổi.
Chuyện bọn hắn ở chỗ này thương nghị đã sớm chuẩn bị xong, bên ngoài có tộc nhần trấn giữ, nghiêm phòng tử thủ, bên trong có trận pháp che giấu.
Người khác không thể phát giác được bọn hắn, càng thêm không thể truyền âm thanh vào trong.
Gia chủ Mị gia tán trận pháp đi, ở bên ngoài có một thanh niên dáng vẻ bình thường cứ thế đứng ở trong sân.
Thanh sam trên người giống như dung nhập vào màu xanh biếc sum suê chung quanh, lộ ra sự hài hòa nhưng cũng vô cùng không đáng chú ý. Nếu như không phải tập trung lực chú ý, có lễ trong nháy mắt sẽ bỏ qua sự tồn tại của hắn ta.
Ba người không dám khinh thường.
Mộc Vĩnh, thống soái chân chính của ma tộc, thủ hạ ngàn vạn đại quần.
Chính bởi vì sự tồn tại của hắn ta, từ khi ma tộc xâm lấn đến bây giờ, nhân tộc liên tục bại lui.
Ma tộc có thể đứng vững gót chân ở nhân tộc này, tất cả đều bởi vì sự tồn tại của hắn ta.
Càng đáng sợ chính là, Mộc Vĩnh lai lịch bí ẩn, cho dù là ma tộc cũng không có mấy người biết thân phận thật sự của hắn ta.”
“Mộc đại nhân!”
“Không biết Mộc đại nhân đến đây, có gì chỉ giáo.”
Mộc Vĩnh mỉm cười, làm cho người ta như tắm trong gió xuân: “Ta muốn ba vị gia chủ phái thanh niên trong tọc cùng ta đi thương lượng với Lữ Thiếu Khanh một phen.” Mộc Vĩnh hài lòng mang người rời đi. “Giảo hoạt!”
“Buộc chúng ta đưa ra lựa chọn cuối cùng.”
“Đáng ghét!”
Ba vị gia chủ Mị Đại đứng nguyên tại chỗ sắc mặt có chút âm trầm, nhưng cùng lúc có thêm nhiều sự bất đắc dĩ.
Lần này Mộc Vĩnh tới cửa là bức vua thoái vị.
Chỉ mặt gọi tên muốn dẫn đệ tử trẻ tuổi dòng chính trong tộc đi tìm Lữ Thiếu Khanh. Ngoài miệng nói là muốn nhờ sức mạnh ba nhà uy hiếp Lữ Thiếu Khanh cúi đầu trên thực tế là muốn ba nhà đưa ra lựa chọn.
Đồng thời, thanh niên trẻ tuổi ba nhà xuất hiện đồng thời với Mộc Vĩnh cũng đang nói với tất cả mọi người thái độ của ba nhà bọn hắn.
Trên thực tế, cho dù là Mị gia cũng không tình nguyện, chớ đừng nói chi là Ngao gia cùng Công Tôn gia.
Nhưng mà, ba vị gia chủ bọn hắn hiểu rất rõ, Mộc Vĩnh thống soái ma tộc này đã đích thân đến chứng tỏ Mộc Vĩnh không định cho bọn hắn thêm nhiều cơ hội để suy nghĩ.
Cho nên, bọn hắn chỉ có thể bóp mũi lên con thuyền ma tộc này.
Mị Đại nhìn Mộc Vĩnh biến mất, cắn răng nói: “Yên tâm đi, Mộc Vĩnh người này lòng dạ thâm bất khả trắc, mưu lược vô song, có hắn xuất thủ, tiểu tử kia chết chắc.” Công Tôn Truân cùng Ngao Trường Phong gật đầu: “Không sai.”
“Sau này, ba nhà chúng ta phải thân cận hơn mới được.” Thời gian nhanh chóng trôi qua vài ngày, bên ma tộc không có ai tới thương lượng, bên nhân tộc cũng không có người đến đây thuyết phục. Người vây xem cũng dần dần tán đi, người vây xem lác đác không mấy người, chỗ Lữ Thiếu Khanh khôi phục bình tính.
Lữ Thiếu Khanh ngủ trên tàng cây một giấc, ngáp một cái, ngồi xuống cảm thấy nhàm chán.
Lấy vài viên linh đậu tùy tiện bỏ vào miệng nhai bẹp bẹp hai cái, thở dài một tiếng: “Thật nhàm chán.” Vừa mới dứt lời hắn liền cảm nhận được một ánh mắt bén nhọn rơi trên người mình. Lữ Thiếu Khanh cúi đầu xem xét, cách đó không xa, Gia Cát Huân đang phân hận nhìn mình chằm chằm.
Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm phất phất tay với nàng ta, thậm chí còn lấy linh đậu của mình ra, hỏi nàng ta: “Án không?”
“Không thèm!”
“Thèm cũng không cho!”
Gia Cát Huân tức chết, cái tên nhân loại đáng chết này, tính cách thật sự là ác liệt tới cực điểm.
“Chừng nào ngươi mới bằng lòng thả ta?”
“Gấp cái gì? Nhà ngươi vẫn chưa có ai tới đâu.” Đôi mắt Lữ Thiếu Khanh xoay chuyển, hiếu kì hỏi: “Lâu như vậy cũng không thấy người đến, không phải nhà ngươi đã từ bỏ ngươi rồi đấy chứ?”
Tiếp theo, giống như trở mặt, vẻ mặt lập tức từ hiếu kì biến thành hoài nghỉ: “Không phải ngươi đang khoác lác gì chứ?” “Gia tộc ẩn thế gì đó, đại tiểu thư dòng chính gì đó, ngươi nói dóc đúng không?”
Tiếp đến, vẻ mặt từ hoài nghỉ biến thành khinh bỉ.
Ngực Gia Cát Huân chập trùng không chừng, nàng ta phát hiện mình chỉ cần nói chuyện với Lữ Thiếu Khanh từ hai câu trở lên, nàng ta sẽ tức giận đến mức bùng nổ. “Nhân loại thấp kém như ngươi thì biết cái đếch gì.” Gia Cát Huân giọng căm hận nói: “Nếu là ở Hàn Tinh, đầu chó của ngươi đã lập tức rơi xuống rồi.”
Lữ Thiếu Khanh khịt mũi coi thường: “Nổ, tiếp tục nổ đi.” “Ta nhân loại thấp kém, ngươi bị nhân loại thấp kém ta bắt làm tù binh thì ngươi thuộc trình độ nào?”
“Thấp kém gấp đôi?”
Gia Cát Huân nhất thời nghẹn lời, trong lúc đang suy nghĩ phản kích như thế nào, Tiêu Y từ từ xông lại.
“Nhị sư huynh, các huynh đừng đấu võ mồm nữa, sư phụ bên kia sắp xong rồi.”
Lữ Thiếu Khanh từ trên cây nhảy xuống, cốc đầu Tiêu Y một cái: “Đấu võ mồm cái gì?” “Đây là biện luận, sự thật chứng minh, nhân tộc mạnh hơn ma tộc.”
“Ngươi có dám thả ta ra đường đường chính chính đánh một trận? Xem ai mạnh hơn ai không?” Gia Cát Huân cười lạnh không thôi: “Đương nhiên, nếu như ngươi không phải nam nhân, coi như thôi.” Lữ Thiếu Khanh phủi mông một cái: “Ta là nam nhân, vì sao phải cho ngươi xem? Không cho, nữ lưu manh nhà ngươi.”
“Khốn, khốn kiếp, thứ hạ lưu.” Gia Cát Huân sắc mặt đỏ bừng vô cùng, vừa tức vừa xấu hổ, chỉ hận mình giết không được người.
Lữ Thiếu Khanh thản nhiên đi tới bên Thiều Thừa phát hiện Tống Vân đạo nhân đã đê mi thuận nhãn đứng trước mặt Thiều Thừa như một đứa trẻ phạm sai lầm.
Thiều Thừa ngữ trọng tâm trường nói với Tống Vân đạo nhân: “ Tống đạo hữu, ngươi phải biết, sư phụ dẫn vào cửa, tu hành tại cá nhân.” “Đối thiên tính của đồ đệ quả quyết không thể bóp chết, bọn hắn có suy nghĩ của mình, làm sư phụ không thể can thiệp quá nhiều, bằng không bọn hắn đã mất đi một trái tim linh tính rồi, độ cao trưởng thành cũng sẽ giảm bớt đi nhiều.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận