Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 612 - Thiên Cung môn chọc vào ngươi, mười tám đời không ngóc đầu lên được



Chương 612: Thiên Cung môn chọc vào ngươi, mười tám đời không ngóc đầu lên đượcNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm“Ngươi… ngươi muốn làm gì?” Chấp nhận hiện thực, Quản Đại Ngưu khá sợ Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm hắn ta một hồi đến mức hắn ta vã mồ hôi trán mới hỏi: “Ngươi rất quen thuộc với nơi này phải không?”Quản Đại Ngưu lắc đầu kiên quyết không nhận: “Không, không có.”Nhưng thấy phản ứng muốn đánh người rõ mồn một của Lữ Thiếu Khanh, hắn ta đành sửa lại: “Trước đó có chút tin tức, có biết một chút.”“Vậy thì tốt, bọn họ còn bao nhiêu cái nhà kho? Nhà kho cất giữ linh thạch ở đâu?”Quản Đại Ngưu giật bắn mình nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh mà không thể tin nổi.Hắn còn không vừa lòng nữa ?Ngươi quét sạch ba cái nhà kho của người ta không còn sót lại lấy một sợi lông mà vẫn còn muốn tiếp tục nữa à?Quản Đại Ngưu thăm dò hỏi: “Là vì sư phụ ngươi bị Thiên Cung môn bắt giam nên ngươi mới muốn đuổi tận giết tuyệt phải không?”Trong lòng hắn ta lại càng thêm e ngại Lữ Thiếu Khanh. Gia hỏa này thật hẹp hòi.Thiên Cung môn đắc tội với hắn cũng xem như xui xẻo.Lữ Thiếu Khanh vung tay lên, nghĩa chính ngôn từ: “Ngươi dám nói bậy bạ, ta đánh chết ngươi!”Quản Đại Ngưu cũng phụt máu, hỏi lại: “Vậy ngươi còn băn khoăn nhà kho của người ta làm gì nữa? Ngươi lấy ba cái rồi còn không vừa lòng à?”Mặc dù không biết rốt cuộc ba nhà kho kia có thứ gì nhưng với vốn liếng của Thiên Cung môn, đồ vật trong ba nhà kho kia cũng đủ cho Lữ Thiếu Khanh cõng còng lưng rồi.Lữ Thiếu Khanh xem thường: “Có biết nói chuyện không? Ma tộc xâm lấn, ta chỉ phòng ngừa đồ của Thiên Cung môn rơi vào tay Ma tộc thôi.”“Để tránh bị kẻ địch chiếm được, ta giữ giúp Thiên Cung môn trước, chờ Ma tộc lui đi ta sẽ trả lại cho bọn họ.”Quản Đại Ngưu rất muốn nói một câu, rốt cuộc ngươi là cái thứ gì?Đồng thời cũng chấn kinh sâu sắc về sự vô sỉ của Lữ Thiếu Khanh.Đây là thiên hạ đệ nhất vô sỉ.Thấy Quản Đại Ngưu há hốc mồm mãi không nói được tiếng nào, Lư Thiếu Khanh lại uy hiếp: “Mau lên, nếu không ta sẽ ném ngươi ra ngoài.”“Ngươi… ngươi dám?”Quản Đại Ngưu rùng mình. Bị hắn ném ra ngoài nhất định sẽ chết.Đến lúc đó, oan ức là do mình cõng, Lữ Thiếu Khanh tiêu dao khoái hoạt.Ngẫm lại, chết cũng không nhắm mắt.Nhưng Quản Đại Ngưu hắn ta thật sự không biết nhà kho khác của Thiên Cung môn ở đâu. Bị Lữ Thiếu Khanh ép quá, hắn ta chỉ có thể thề tại chỗ, Lữ Thiếu Khanh mới bỏ qua.“Được rồi, không ép ngươi nữa.”Lữ Thiếu Khanh xoay người nói với Quản Đại Ngưu: “Đi thôi.”“Đi? Đi đâu?” Quản Đại Ngưu chần chừ, hỏi “Ngươi còn không định rời đi sao?”Cướp ba cái nhà kho của ta rồi, ngươi còn muốn làm gì nữa?”“Đi? Tại sao phải đi? Ta muốn góp một phần sức mạnh giúp Thiên Cung môn chống lại Ma tộc.”Quản Đại Ngưu giật nảy mình. Tên hỗn đản nay đổi ý à? Hay lương tâm đột nhiên mọc ra muốn ra tay đối phó với Ma tộc sao?Mặc dù tên hỗn đản này rất đáng ghét nhưng thực lực của hắn rất mạnh. Có hắn ra tay, Ma tộc sẽ không chiếm được lợi ích gì.Quản Đại Ngưu còn đang suy đoán không biết có phải Lữ Thiếu Khanh đột nhiên mọc ra lương tâm hay không thì lại nghe hắn nói: “Tàng thư các, phòng đan dược của bọn họ ở đâu? Ngươi biết không?”Quản Đại Ngưu giật mình. Hai mắt ti hí trợn sắp thành hình tròn rồi.Hắn ta nhìn Lữ Thiếu Khanh một cách khó mà tin nổi, ánh mắt dần trở nên hoảng sợ: “Ngươi… ngươi muốn làm gì?”“Ta nói rồi, để tránh bị địch cướp, trước mắt ta giữ hộ Thiên Cung môn, sau này sẽ trả lại cho bọn họ.”Quản Đại Ngưu nhìn Lữ Thiếu Khanh thật lâu sau mới nhổ ra được mấy chữ: “Thiên Cung môn chọc tới ngươi xem ra mười tám đời không ngóc đầu lên được.”"Nếu ngươi còn phỉ báng ta nữa, ta sẽ đánh ngươi đấy. Bớt nói nhảm đi, mau dẫn đường!"Môn phái lớn như Thiên Cung Môn tự nhiên không thể chỉ có một Tàng Thư Các hoặc là Đan Dược Phòng.Ở phía trước, Tàng Thư Các và Đan Dược Phòng chỉ là một trong số rất nhiều nơi bị ảnh hưởng bởi chiến tranh, đó là nơi phục vụ các đệ tử ngoại môn và nội môn cấp thấp. Mà ở phía sau mới là nơi phục vụ trưởng lão, đệ tử thân truyền, hạch tâm của Thiên Cung Môn.Lữ Thiếu Khanh thấy mình không tìm được nhà kho nào khác của Thiên Cung Môn nên đành lục lọi ở những nơi này.Đan dược cũng tốt, công pháp cũng tốt, pháp khí cũng tốt, linh phù cũng được, có thể lấy đều lấy. Dù sao làm cũng đã làm, không bằng làm một lần cho đến cùng, để cho Thiên Cung Môn phọt máu, khiến bọn họ đại thương nguyên khí.Hừ, đắc tội với sư phụ ta thì sẽ có kết cục như vậy đấy.Từ chính diện đi tới giữa, chiến hỏa cũng đã kéo dài đến nơi này, Ma tộc và đệ tử Thiên Cung Môn đang chém giết lẫn nhau, tiếng la giết rung trời chém giết kịch liệt.Quản Đại Ngưu run rẩy, mặc dù cách có chút xa, nhưng đệ tử Thiên Cung Môn thỉnh thoảng vẫn phát ra tiếng kêu thảm thiết kích thích linh hồn của hắn ta.Ma tộc, thật sự là quá đáng sợ.Nhưng mà, ánh mắt Quản Đại Ngưu dừng ở trên người Lữ Thiếu Khanh phía trước, hắn ta cảm thấy so với Ma tộc, vẫn là Lữ Thiếu Khanh đáng sợ hơn.Dọc theo đường đi, Đan Phòng, Đoán Tạo Thất, Tàng Thư Các, Linh Phù Ốc... Những nơi này đều bị Lữ Thiếu Khanh ghé thăm.Mà Lữ Thiếu Khanh cũng y hệt thổ phỉ vào thôn, mặc kệ tốt xấu, chỉ cần có thể lấy được hắn đều nhét vào trong nhẫn trữ vật của mình.Quản Đại Ngưu đi theo phía sau, chỉ có thể thỉnh thoảng uống một ngụm canh, còn là loại đã để qua đêm kia.Trong lòng hắn ta thầm châm chọc, mắng to, khinh bỉ, tên hỗn đản này thật quá đáng, ta đi theo ngươi mà ngay cả miếng thịt cũng không ăn được.Hắn ta nhịn không được hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Công tử, trước kia ngươi từng làm thổ phỉ sao?"Kỳ thật, nói hắn từng làm thổ phỉ cũng là vũ nhục hai chữ thổ phỉ này, cho dù có là thổ phỉ chuyên nghiệp tới cũng không chắc có thể làm được như hắn.Lữ Thiếu Khanh lộ ra sự khinh bỉ thật sâu: "Ta ghét nhất chính là thổ phỉ, một công tử nho nhã như ta, làm sao có thể làm thổ phỉ đây?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận