Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2900: Cục diện thật tốt chôn vùi rơi (length: 6970)

Một kiếm kinh thiên, đánh hai vị Thần Vương trọng thương lần nữa.
Thế cục đột ngột đảo chiều, lật ngược nhanh chóng khiến đám người quan chiến phía dưới nhất thời không kịp phản ứng.
Chẳng phải hai vị Thần Vương tính kế Lữ Thiếu Khanh, để Lữ Thiếu Khanh nhảy vào bẫy rập sao?
Giờ nhìn lại, ngược lại giống như Lữ Thiếu Khanh đào hố cho hai vị Thần Vương, khiến hai vị Thần Vương rơi vào bẫy.
Rốt cuộc ai mới là thợ săn thật sự?
Ai mới là con mồi đáng thương?
Đám người vây xem dụi mắt, khóe mắt ướt lệ, có người không nhịn được chửi thề, "Mẹ nó, đáng ghét, bọn hắn đều như vậy sao?"
Mọi người đều cho rằng hắn bị Thần Vương tính kế, sắp thua thì đột nhiên xoay chuyển tình thế.
Kế Ngôn vào thời khắc cuối cùng cũng như vậy.
Hai vị Thần Vương trong chuyện này đã chịu không ít đau khổ trên tay sư huynh đệ.
Hơn nữa, một kiếm cuối cùng của Lữ Thiếu Khanh suýt chút nữa khiến Quang Minh thành bị biến thành bình địa.
Chiêu thức kinh khủng, không phân địch ta, khiến rất nhiều người ở Quang Minh thành kêu rên liên hồi.
Dù mọi người rất đau khổ, nhưng việc Lữ Thiếu Khanh đả thương nặng hai vị Thần Vương, vẫn khiến rất nhiều người phấn chấn.
So với những người ghen ghét phẫn hận, người bình thường lại càng hy vọng Lữ Thiếu Khanh đánh thắng Thần Vương.
Chỉ có như vậy, Quang Minh thành mới có thể an toàn, người trong Quang Minh thành mới có thể sống sót.
Nghe Lữ Thiếu Khanh nói có tuyệt chiêu, không ít người trợn mắt, dù mắt rưng rưng cũng phải nhìn xem tuyệt chiêu của Lữ Thiếu Khanh là cái gì.
Thế nhưng, khi thấy Lữ Thiếu Khanh như chim bay về rừng, trực tiếp nhào vào sương mù Luân Hồi thì.
Không ít người biến sắc, "Hỏng bét, hắn, hắn dám chủ động xông vào?"
"Hắn muốn làm gì? Chẳng phải tự chui đầu vào rọ sao?"
"Đắc ý quá hóa lú, sự kinh khủng của sương mù Luân Hồi, hắn không biết sao?"
"Hỏng bét, cơ hội tốt sắp bị chôn vùi. . ."
Sau khi bị thương, hai vị Thần Vương phun ra lượng lớn sương mù Luân Hồi, che khuất bầu trời, thân ảnh Thần Vương cũng biến mất trong đó.
Đối với tiên nhân, sương mù Luân Hồi là thứ nghe thấy đã biến sắc, sợ như sợ cọp, trốn không kịp, là thứ không có thuốc giải.
Vì sao bọn quái vật Đọa Thần có thể áp chế tiên nhân?
Một trong những nguyên nhân lớn nhất là do sự tồn tại của sương mù Luân Hồi.
Sương mù Luân Hồi có thể ăn mòn, một khi bị ăn mòn, nhẹ thì sẽ trở thành Đọa Thần, nặng thì mất ý thức, trở thành nanh vuốt của Đọa Thần.
Trở thành nanh vuốt, đây mới thực sự là sống không bằng chết.
"Hừ, ngu xuẩn, cho là mình thắng chắc sao?"
"Sương mù Luân Hồi à, không ai ngăn cản được. . ."
"Sợ là muốn chôn vùi cục diện tốt đẹp. . . ."
Có người cười trên nỗi đau của người khác, cũng có người thở dài không thôi.
Sương mù Luân Hồi do Đọa Thần chủ động phóng thích càng đáng sợ hơn so với sương mù Luân Hồi trôi nổi thông thường.
Tính ăn mòn càng tăng lên.
Sau khi Lữ Thiếu Khanh xông vào, rất nhanh liền truyền ra tiếng gầm giận dữ của Đọa Thần.
Sau tiếng gầm giận dữ, giọng của Lữ Thiếu Khanh cũng kêu lên, "Má, các ngươi chờ đấy, chờ một chút."
"Ta, ta đi ngay, dựa vào, đừng tới đây, cút đi. . ."
Giọng của Lữ Thiếu Khanh truyền vào tai, rất nhiều người ở Quang Minh thành nhìn nhau.
Nghe thôi đã thấy không ổn, đã xảy ra chuyện gì?
Rất nhanh, tất cả lại bình tĩnh trở lại.
Khí thế kinh khủng biến mất, sương mù Luân Hồi ngừng lăn lộn kịch liệt, chậm rãi trôi, như dòng nước trong.
Sự bình tĩnh đến mức khiến người ta sợ hãi.
Cảnh tượng khác thường như vậy khiến rất nhiều người lo lắng.
Có người thì thầm, "Không lẽ lại làm hỏng cục diện tốt đẹp rồi?"
Tiêu Y cũng có chút lo lắng, không nhịn được nhìn về phía Kế Ngôn.
Kế Ngôn sắc mặt bình thường, không hề lo lắng.
Tiêu Y không nhịn được hỏi, "Đại sư huynh. . ."
Kế Ngôn liếc nhìn nàng, "Năng lực của hắn ngươi còn không rõ sao?"
Tiêu Y nghĩ lại, cũng đúng, Lữ Thiếu Khanh gian xảo, cũng không dễ bị thiệt thòi.
Cuộc đối thoại của hai người lọt vào tai Lam Kỳ bên cạnh.
Lam Kỳ trong lòng vui mừng, xem ra có hy vọng.
Hắn không nhịn được cười lạnh, "Ha ha, trong lòng các ngươi cũng không chắc, xem ra hắn vẫn sẽ xui xẻo. . ."
Theo Lam Kỳ, hành động của Lữ Thiếu Khanh là từ bỏ ưu thế của mình, chủ động dùng khuyết điểm đi đối phó với ưu thế của Đọa Thần.
Hắn cười lạnh nói với Tiêu Y, "Ngươi sợ là không rõ sương mù Luân Hồi đáng sợ đến mức nào, đặc biệt là sương mù Luân Hồi phát ra từ Thần Vương."
"Hắn xông vào như vậy, ha ha lát nữa các ngươi thấy chỉ sợ là một vị Thần Vương mới. . ."
Ân Minh Ngọc một mực không nói gì không nhịn được nói, "Nếu như hắn là Thần Vương mới, tất cả chúng ta đều phải chết, hơn nữa sẽ chết rất thảm. . ."
Ân Minh Ngọc cũng đột nhiên hiểu tại sao Tiêu Y lại ghét kẻ có miệng quạ đen.
Loại lời này cũng có thể nói bừa sao?
Với tính cách của Lữ Thiếu Khanh, nếu hắn biến thành Thần Vương, những người ở đây muốn chết cũng không dễ như vậy đâu.
Ân Minh Ngọc rất muốn cằn nhằn Lam Kỳ.
Có biết ăn nói không vậy?
Không chọn điều tốt mà nói sao?
Thảo nào ngươi lại bị con nhóc kia mắng cho không nói được câu nào.
Ân Minh Ngọc thầm khinh bỉ Lam Kỳ, hoàn toàn quên trước đó bản thân mình cũng từng bị Tiêu Y mắng như vậy.
Tiêu Y cười lạnh đáp trả, "Hừ, ngươi không rõ nhị sư huynh ta lợi hại, thì ngậm miệng, ngoan ngoãn mà nhìn."
Trong sự im lặng, Bạch Nột cũng không thể không lên tiếng, "Lần này chỉ sợ không ổn, sương mù Luân Hồi của Thần Vương cũng không dễ đối phó. . ."
Bạch Nột cảm thấy rất bất đắc dĩ, với tình hình như của Lữ Thiếu Khanh, nàng tuyệt đối không đồng ý.
Bỏ ưu thế mà đi đối phó Thần Vương, chỉ cần sơ suất một chút là phí công nhọc sức.
Nhưng sự an nguy của Quang Minh thành còn phải dựa vào Lữ Thiếu Khanh và những người khác, cho nên, Bạch Nột rất xoắn xuýt.
Quản Vọng đã chứng kiến sự lợi hại của Lữ Thiếu Khanh, hắn an ủi Bạch Nột, "Không cần phải lo lắng, đến bước này, phần thắng của tiểu tử kia đã chiếm tám chín phần rồi."
Tuy nói Quản Vọng cũng lo lắng về sự lợi hại của Thần Vương, nhưng trong số những người ở đây, ngoại trừ Kế Ngôn và Tiêu Y, hắn là người hiểu rõ Lữ Thiếu Khanh nhất.
Hắn biết rõ sự lợi hại và quái dị của Lữ Thiếu Khanh.
Sau khi Thần Vương bị Lữ Thiếu Khanh lừa, Quản Vọng có thể kết luận, Lữ Thiếu Khanh chắc thắng.
Nếu đã như vậy mà Lữ Thiếu Khanh còn không thắng được, vậy hắn có thể cười nhạo Lữ Thiếu Khanh cả đời.
Trong lòng Quản Vọng tò mò, Lữ Thiếu Khanh xông vào sương mù Luân Hồi, bên trong sẽ xảy ra chuyện gì. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận