Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2836: Đánh nhau xé quần áo, còn có hay không một điểm bộ dáng của cao thủ (length: 6753)

Tất cả sương mù Luân Hồi như nước chảy về nguồn, từng cái bị Lữ Thiếu Khanh nuốt chửng, khiến bề ngoài cơ thể hắn nổi lên một tầng sương mù Luân Hồi, trông có phần quỷ dị.
So với Sơn Toản Thần Vương, hai bên như cùng một phe.
"Ây..."
Lữ Thiếu Khanh vỗ vỗ bụng, kêu lớn, "Nhiều quá, không ăn nổi nữa!"
Kêu xong, hắn nói với Sơn Toản Thần Vương, "Đừng có làm mấy cái thứ này nữa, ngươi không làm gì được ta đâu."
"Chỉ là sương mù Luân Hồi thôi, ta ăn nó còn dễ hơn uống nước."
"Sâu kiến!" Sơn Toản Thần Vương không tiếp tục tấn công, lại nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, trong mắt mang theo vẻ nghi hoặc, "Ngươi rốt cuộc là người phương nào?"
Nó không thể không tò mò, không thể không nghi ngờ.
Có thể nuốt sương mù Luân Hồi mà không hề hấn gì, đây là lần đầu tiên nó gặp.
Hơn nữa nhục thân còn mạnh mẽ kiên cố đến mức bất thường.
Người như vậy, lẽ nào là Tiên nhân?
Mà lại, có vị Tiên nhân nào lại ăn nói lỗ mãng như thế này?
"Kẻ có thể chơi chết ngươi," Lữ Thiếu Khanh nghênh ngang nói, Mặc Quân kiếm chỉ vào nó kêu lớn, "Giết được ngươi, ta liền có thể ở lại đệ tứ trọng thiên."
"Ngươi, không còn thích hợp làm Thần Vương nữa..."
"Biết điều thì mau cút đi, ta không giết ngươi."
Cút?
Cơn giận của Sơn Toản Thần Vương lại một lần nữa bùng lên, sát ý, sát ý lại một lần nuốt chửng lý trí của nó.
Nó gầm lên giận dữ, thậm chí trong lòng tự mắng mình một câu.
Làm gì nhất định phải phạm tiện hỏi cái chuyện này chứ?
"Sâu kiến, ngươi chết đi!"
Thân hình nó lóe lên, phảng phất chui vào hư không, giữa trời đất bỗng xuất hiện một đạo tia chớp đen, mang theo sát ý ngút trời đánh về phía Lữ Thiếu Khanh.
Rẹt một tiếng, tia chớp đen lướt qua đâu, trời đất bị xẻ làm hai nửa.
Sơn Toản Thần Vương xuất hiện ngay trước mặt Lữ Thiếu Khanh nhanh như chớp, móng vuốt sắc nhọn lóe ra hàn quang khiến người kinh hãi đâm vào cơ thể hắn.
"Bành!"
Lữ Thiếu Khanh không kịp né tránh, chỉ có thể hứng trọn một trảo này.
"Ngao!"
Thân thể Lữ Thiếu Khanh như một đạo điện quang biến mất giữa trời đất.
Nhưng rất nhanh, hắn lại chạy về, lần này, sắc mặt hắn càng thêm tái nhợt, khí tức càng suy yếu đi.
Lữ Thiếu Khanh nhổ nước bọt về phía Sơn Toản Thần Vương, "Má, ngươi mưu sát à?"
"Đau lắm, ngươi biết không hả?"
"Mả cha, ngươi còn xé cả quần áo ta, sao ngươi lại tiện như thế?"
"Đánh nhau xé áo, còn có chút dáng vẻ của cao thủ không?"
"Đánh nhau như côn đồ, có ý tứ không?"
Sơn Toản Thần Vương:...
Quản Vọng:...
Ân Minh Ngọc:...
Tiêu Y: Hì hì.....
Lữ Thiếu Khanh sờ ngực mình, nghiến răng, sắc mặt trắng bệch, trong lòng lại nặng trĩu, còi báo động vang lên inh ỏi.
Một trảo vừa rồi khiến hắn cảm nhận được đau đớn kịch liệt, đau gấp mấy chục lần thậm chí hơn cả trăm lần so với mấy cú đập ruồi vừa nãy.
Nhục thân không thể phá vỡ, nhưng không có nghĩa là không có cảm giác đau.
Hơn nữa!
Không chỉ đau nhức về thể xác, mà linh hồn cũng đau.
Là loại đau đớn chao đảo sắp vỡ tan, lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Lữ Thiếu Khanh cảm thấy nếu bị thêm vài lần, linh hồn của hắn vì không chịu nổi loại đau đớn này mà sẽ tan vỡ.
Đến lúc đó, hắn sẽ hoàn toàn vẫn lạc, chỉ còn lại một bộ xác.
"Ra dáng cao thủ chút có được không?" Lữ Thiếu Khanh hùng hùng hổ hổ, không cho Sơn Toản Thần Vương cơ hội nói chuyện.
Thân thể hắn đột nhiên toát ra một làn sương mù Luân Hồi, hóa thành một bàn tay lớn chộp về phía Sơn Toản Thần Vương.
"Xem ta giết chết ngươi..."
Sơn Toản Thần Vương hừ lạnh một tiếng, sương mù Luân Hồi ập tới trong nháy mắt tan biến, "Không tự lượng sức..."
Nhưng!
Sau làn sương mù Luân Hồi tan biến là ánh sáng lóe lên, một vầng kiếm quang như rắn độc nhả nọc lao thẳng tới nó.
Đương nhiên một kiếm này không gây ra tổn thương lớn nào cho Sơn Toản Thần Vương.
Nhưng cừu hận lại càng thêm sâu sắc.
"Rống!" Sơn Toản Thần Vương nổi giận gầm lên, sóng âm vô hình nổ tung trên người Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh bị hất ngược ra sau.
"Hô..."
Sương mù Luân Hồi lại một lần nữa che phủ bầu trời, lại một lần bao trùm Lữ Thiếu Khanh.
Lần này, thời gian Lữ Thiếu Khanh nuốt vào rất lâu, hơn nữa vào thời điểm gần hết, thiện chiến Thần Vương lại lần nữa thúc giục sương mù Luân Hồi đi bổ sung.
Hình bóng Lữ Thiếu Khanh liền luôn bị sương mù Luân Hồi che khuất.
Sương mù Luân Hồi u ám quỷ dị như vũng bùn không đáy, Lữ Thiếu Khanh thế nào cũng không cách nào trốn ra được.
Quản Vọng ở xa xa nhìn thấy, sự chờ mong trong lòng cũng đã tắt ngóm một nửa.
Hắn không còn ôm quá nhiều hy vọng vào Lữ Thiếu Khanh nữa.
Như lời Ân Minh Ngọc nói, Lữ Thiếu Khanh có thể nuốt sương mù Luân Hồi, nhưng đối mặt với Sơn Toản Thần Vương, đối mặt với sương mù Luân Hồi tựa hồ vô tận này, hắn có thể nuốt được bao nhiêu?
"Ai..."
Quản Vọng không nhịn được thở dài, cảm giác được tương lai như bầu trời trước mắt, đen tối âm u, không nhìn thấy chút ánh sáng nào.
Tiêu Y vội hỏi, "Quản gia, sao vậy?"
"Có vấn đề gì sao?"
Quản Vọng theo thói quen liếc Tiêu Y một cái, chỉ về nơi xa, "Ngươi không thấy à?"
"Nhị sư huynh của ngươi bị sương mù Luân Hồi nuốt chửng, hắn không ngăn cản nổi đâu, sau cùng cũng chỉ có kết cục bị sương mù Luân Hồi thôn phệ thôi."
Tiêu Y nghe vậy, trong lòng nhẹ nhõm, cười hắc hắc nói, "Không sao đâu, sương mù Luân Hồi không làm gì được nhị sư huynh đâu."
Tiêu Y đã thấy rất nhiều lần rồi.
Sương mù Luân Hồi trước mặt Lữ Thiếu Khanh như con nít, không gây nổi chút sóng gió nào.
Chuyện khác Tiêu Y không dám chắc, nhưng đối mặt với sương mù Luân Hồi, Tiêu Y có mười phần tự tin.
"Chỉ là sương mù Luân Hồi thôi, không đáng kể, nhị sư huynh có thể dễ dàng giải quyết."
Vừa nói, cô vừa làm một động tác nắm tay, tỏ vẻ vô cùng nhẹ nhàng.
Ân Minh Ngọc không nhịn được, sư huynh ngang ngược, sư muội cũng đi theo cuồng vọng.
Không phải người một nhà thì không vào chung một cửa.
Nàng không nhịn được nói, "Hừ, nói hay như thánh vậy."
"Hắn có thể nuốt sương mù Luân Hồi, nhưng hắn có thể nuốt bao nhiêu? Cuối cùng không chừng chính hắn sẽ bị no bạo."
Ý của Ân Minh Ngọc rất rõ ràng, dung lượng của một người là có hạn, Lữ Thiếu Khanh với thân thể bé nhỏ đó, nuốt không được bao nhiêu sương mù Luân Hồi, cuối cùng nhất định sẽ bị phản phệ.
"Sư phụ, bây giờ chúng ta rời đi là thời cơ tốt nhất, nếu không đợi sau khi chiến đấu kết thúc, chúng ta e là..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận