Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2736: Muốn chết cũng phải trước tiên đem tiên thạch cho ta (length: 6589)

Ân Minh Ngọc nhìn qua Tiêu Y, Tiêu Y thì dùng một ánh mắt kiểu "ngươi không có não" nhìn qua nàng.
Chú ý tới giọng nói coi nhẹ của Tiêu Y, nàng nhíu mày, "Lời này của ngươi có ý gì?"
Tiêu Y cười nhạo, "Ngươi cho rằng nhị sư huynh ta chỉ vì tiên thạch?"
Ân Minh Ngọc càng thêm nghi hoặc, "Chẳng lẽ không phải?"
Ba câu nói bên trong liền có một câu liên quan tới tiên thạch.
Đối đãi Mục Phảng không hề lưu tình, hung thần ác sát, giống như đạo lữ bị Mục Phảng cướp mất, hận không thể nuốt sống Mục Phảng.
"Ngu xuẩn," Tiêu Y rốt cục có thể thoải mái đối với Ân Minh Ngọc nói ra từ này, "Ngươi đúng là thân thể phát dục, còn đầu óc thì không?"
Ân Minh Ngọc có ngốc đến mấy cũng nghe ra Tiêu Y nói mình ngực lớn nhưng não bé.
Tức giận đến nàng mắt hạnh trợn tròn, nhìn chằm chằm Tiêu Y, "Ngươi đang nói cái gì?"
"Ngươi cho rằng đồ khó coi đến nhị sư huynh ta là vì tiên thạch, trên thực tế, sư huynh ta là vì đại sư huynh ta cùng ta trút giận."
Ân Minh Ngọc khẽ giật mình, vì Kế Ngôn cùng ngươi trút giận?
Nhìn Mục Phảng đang quỳ một chân trên đất, nước mắt lưng tròng, chật vật không chịu nổi, Tiêu Y cười rất vui vẻ, "Tìm đại sư huynh ta gây phiền phức, còn muốn bắt nạt ta, tưởng nhị sư huynh ta hiền lành chắc?"
Đại sư huynh lười so đo với loại người ngu xuẩn như ngươi, thực lực của ta không đủ, không cách nào thu thập ngươi.
Nhị sư huynh ta thì khác.
Thực lực đầy đủ, có thù tất báo, mặc kệ ngươi lai lịch ra sao, dám bắt nạt chúng ta thì ngươi cứ chờ chết đi.
Cho dù không giết chết ngươi, cũng phải đánh cho ngươi kêu cha gọi mẹ.
Ân Minh Ngọc khó có thể tin nhìn Lữ Thiếu Khanh, là vì nguyên nhân này sao?
Một bên khác, Lữ Thiếu Khanh dùng tay đập vào đầu Mục Phảng, hung dữ nói, "500 tỷ tiên thạch, ngươi bây giờ không lấy ra, ta đánh chết ngươi."
Mục Phảng khóc không ra nước mắt, hắn đâu có mà cướp?
Vừa rồi Lữ Thiếu Khanh mở miệng 1000 tỷ, hắn không có, sau đó nói 500 tỷ, hắn cũng không có.
Nhưng vì sĩ diện, hắn chỉ có thể làm bộ coi nhẹ nói mình có 500 tỷ.
Hiện tại xem ra, đây là một cách làm sai lầm.
Lữ Thiếu Khanh lại tin rằng hắn có 500 tỷ tiên thạch.
Tiên thạch đã không còn đáng giá như trước kia, hắn cũng không có cố tình thu thập, hắn đi đâu mà có 500 tỷ?
"Ta, ta không có!" Mục Phảng nghiến răng, cố nén ý muốn khóc, "Ta, chỉ có hơn một trăm triệu."
"Lấy ra!"
Mục Phảng ngẩng đầu lên, cùng Lữ Thiếu Khanh ánh mắt đối mặt.
"Cho ngươi, ngươi thả ta, bằng không..."
Bốp!
Lữ Thiếu Khanh không hề nương tay, một cái tát vả tới, "Lật ngươi, còn dám cùng ta bàn điều kiện?"
Mục Phảng đau đớn ôm mặt, phun ra một ngụm máu, vừa hận vừa giận, "Ngươi, giết ta đi, ta không sống được nữa."
"Không sống được?" Lữ Thiếu Khanh một cước đạp tới, đạp Mục Phảng lăn xuống đất, lần nữa đè hắn xuống đánh.
"Không sống được? Cũng phải giao tiên thạch cho ta rồi chết. . ."
Bành, bành. . .
Từng cú đấm như búa tạ giáng vào người, đánh cho Mục Phảng không nhịn được kêu thảm thiết.
Mục Phảng hiện tại bị giam cầm, không thể điều động tiên lực trong cơ thể, không có một chút lực lượng nào.
Thân thể của hắn cường hãn, nhưng thân thể Lữ Thiếu Khanh còn cường hãn hơn, không chịu nổi nắm đấm đầy sức lực của Lữ Thiếu Khanh.
Từng cú đấm như dùi sắt giáng lên người hắn.
Đau đớn thấu tận xương tủy, đau đến hắn rất nhanh liền chịu không nổi.
Sống an nhàn sung sướng như hắn đâu chịu nổi loại đau đớn này.
Rất nhanh, hắn liền cầu xin tha thứ, "Đừng, đừng, đừng đánh nữa. . ."
"Ta, ta, ta cho. . ."
Lữ Thiếu Khanh lúc này mới dừng tay lại, cười tủm tỉm nói, "Tốt, lấy ra đi."
Mục Phảng tim đập mạnh, đột nhiên giật mình, cúi đầu xem xét, nhẫn trữ vật trong tay đã biến mất không thấy đâu nữa.
Hắn quá sợ hãi, "Ta, ta nhẫn trữ vật. . ."
Trong nhẫn chứa đồ là toàn bộ gia sản của hắn, toàn bộ vốn liếng thu thập được trong mấy ngàn vạn năm nay đều ở bên trong.
Không có nhẫn trữ vật, hắn có thể tuyên bố phá sản.
Trong cơn nguy cấp, hắn hét vào mặt Lữ Thiếu Khanh, "Trả lại cho ta!"
"Trả nhẫn trữ vật cho ta!"
"Bốp!"
Đáp lại là một cái tát, Lữ Thiếu Khanh quát, "Đừng ngậm máu phun người, nhẫn trữ vật của ngươi từ lúc nào ở trên tay ta rồi?"
"Tự ngươi ra ngoài không mang theo, liên quan cái rắm gì đến ta?"
"Đừng tưởng rằng như vậy là ngươi không cần giao tiên thạch cho ta, ngươi thử vu khống ta xem?"
"Đến lúc đó coi như không phải 500 tỷ tiên thạch cũng có thể giải quyết chuyện này."
Vẻ mặt nghiêm túc của Lữ Thiếu Khanh khiến Mục Phảng không khỏi hoài nghi không biết có phải mình thật sự quên mang theo không.
Nhưng rất nhanh hắn nghẹn ngào kêu lên, "Ngoài ngươi ra, không ai có thể lấy nhẫn trữ vật của ta được!"
Ngươi cái tên đáng chết này thừa lúc đánh ta lén lấy mất rồi.
Nhất định là ngươi!
"Bốp!"
Lữ Thiếu Khanh vẫn tặng cho hắn một cái tát, "Ngươi còn nói hươu nói vượn nữa thử xem?"
"Sự kiên nhẫn của ta có hạn, lòng tốt cũng có hạn, đừng dò xét giới hạn cuối cùng của ta."
"Nhanh cho ta tiên thạch đi, bằng không ngươi sẽ biết tay!"
"A. . ." Mục Phảng không nhịn được gầm lên, hắn muốn tức nổ phổi rồi.
Bị đánh cho một trận, bị cướp sạch rồi, còn phải bị đe dọa bắt chẹt.
Còn có thiên lý hay không?
Ân Minh Ngọc đứng ở đằng xa đã há hốc mồm, ánh mắt phức tạp, nhất thời không biết phải nói gì.
Lữ Thiếu Khanh nhân lúc cháy nhà mà hôi của, nàng nhìn thấy rất rõ ràng.
Nàng có thể khẳng định Lữ Thiếu Khanh đã lấy nhẫn trữ vật của Mục Phảng.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh lại có thể làm được vẻ mặt không đổi sắc, còn tỏ vẻ như bị vu oan, khiến Ân Minh Ngọc thực sự im lặng.
Gã này đúng là vô liêm sỉ!
Ân Minh Ngọc trong lòng gán cho Lữ Thiếu Khanh một cái nhãn.
Người bình thường tuyệt đối không làm được như Lữ Thiếu Khanh, mặt không đổi sắc, mặt không đỏ thở không gấp.
Tâm lý vững vàng đến khiến người tức sôi máu.
Đồng thời, nàng có chút nghi ngờ Tiêu Y.
Là vì sư huynh sư muội trút giận?
Sao trông giống như hành vi cướp của vậy?
Chắc là nha đầu này đang tự dát vàng lên mặt cho sư huynh mình rồi?
Bỗng nhiên, Ân Minh Ngọc phát hiện Lữ Thiếu Khanh chỉ mình, nói với Mục Phảng, "Ngươi đừng kêu nữa, ngươi bộ dạng này mất mặt lắm, biết không?"
"Nhanh, đưa tiên thạch cho ta, 500 tỷ, ta lập tức để ngươi đi."
"Bộ dạng này của ngươi xuống dưới, bị cô nàng kia xem hết trò hề rồi, ngươi chịu được hả?"
"Mau kết thúc cái hành động vô nghĩa này đi. . . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận