Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2044

Chương 2044Chương 2044
Nhóm dịch: Thiên Tuyết Không phá nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Xương Thần thôn phệ các tu sĩ yêu tộc, sau đó thực lực tăng nhiều, cuối cùng khôi phục thực lực, sau đó lại một tay tát chết mấy người bọn hắn, yêu tộc triệt để diệt vong.
Nghĩ tới đây, Bạch Thước không kìm được lao ra, đi tới bên cạnh Lữ Thiếu Khanh. Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên: “Người theo vào cùng làm gì?”
“Người không sợ à? Nơi này đen như vậy, ngươi không bị dọa sợ đến mức khóc nhè, tè ra quần đấy chứ.”
Quả nhiên!
Trong lòng Bạch Thước rất hận, rất có kích động muốn nên một tháp lên trán Lữ Thiếu Khanh.
Tuy nhiên hiện tại chính sự quan trọng, nàng ta nói với Lữ Thiếu Khanh: “Ta đến giúp ngươi, phá vỡ phòng ngự của nó.”
Bạch Thước cũng còn có chút lòng tin vào bản thân, dù sao cũng là pháp khí cấp tám, bỏ chút sức có thể phá vỡ được nhỉ.
Không ngờ là Lữ Thiếu Khanh lại vô cùng ghét bỏ, không hề có chút hứng thú với đề nghị của nàng ta: “Làm gì? Dáng vẻ này của người lãng phí thời gian lắm, có biết không hả?”
Lãng phí thời gian?
Kích động muốn nên Lữ Thiếu Khanh càng tăng lên. Bạch Thước nghiến răng, dứt khoát mặc kệ tên khốn kiếp đáng ghét Lữ Thiếu Khanh. Nàng ta hội tụ sức mạnh đánh mạnh lên vòng phòng hộ của Xương Thần.
Trấn Yêu tháp như thiên thạch từ trên trời rơi xuống, mang theo khí thế bén nhọn, hung hăng đánh về phía vòng phòng hộ.
"Ea.
“VùiI”
Như một quả bom nổ tung cuốn lên sóng khí vô tận khuếch tán ra bốn phương tám hướng, thổi tan Luân Hồi vụ chung quanh.
Đồng thời không gian chung quanh võ tan, một khe hở hư không xuất hiện.
Lực phản chấn cường đại truyền đến, Bạch Thước bị chấn động đến mức đầu váng mắt hoa, một ngụm năng lượng tỉnh thuần phun ra. Trấn Yêu Tháp cũng xuất hiện một vết nứt.
Mặc dù không lớn, nhưng không thể nghi ngờ lại khiến cho nàng ta bị thương, khí tức có thể thấy đã uể oải đi vài phần.
Sắc mặt Bạch Thước tái nhợt, vòng phòng hộ còn cứng rắn hơn pháp khí cấp tám như nàng ta.
Chỉ vừa đối mặt, Bạch Thước liên biết muốn đánh tan vòng phòng hộ của Xương Thần vô cùng khó khăn.
Có lẽ nàng ta phải trả cái giá rất lớn để tiêu diệt.
Trong lúc nhất thời, Bạch Thước chân chờ.
Đánh tan vòng phòng hộ của Xương Thần phải hi sinh Trấn Yêu tháp pháp khí cấp tám. Cũng không phải nàng ta sợ chết mà là sợ sau khi phá xong không cách nào đối phó Xương Thần.
Trấn áp Xương Thần chỉ có nàng ta làm được.
Không có Trấn Yêu tháp, cho dù đánh cho Xương Thần chỉ còn một hơi tàn, Xương Thần vẫn có thể ngóc đầu trở lại. Yêu tộc, thật sự đến tuyệt cảnh, không thể cứu được sao?
Bạch Thước cắn răng, nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh bên cạnh, thần sắc quyết tuyệt: “Ngươi có biện pháp đối phó Xương Thần sao?”
“Có ý gì?” Lữ Thiếu Khanh chú ý thấy Bạch Thước không bình thường, hắn lui lại một bước, hai tay khoanh lại, kéo cao cảnh giác: “Nhân thú khác đường, đừng có ý đồ xấu với ta."
“Ta khuyên người thiện lương.” Con mọe nói
Trấn Yêu Tháp nhảy lên một chút, Bạch Thước gầm thét: “Ngươi có tin ta đập chết ngươi không.”
Đối mặt với Lữ Thiếu Khanh, Bạch Thước cảm thấy bất kỳ ai cũng đầu phải gào thét. Sau khi Bạch Thước gầm thét, giọng căm hận nói: “Ta sẽ đánh xuyên nơi này, ngươi thừa cơ giết Xương Thần.” Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên: “Không thể nào, người có thể nên xuyên sao? Người sẽ chết?” Quả trứng sắt trước mặt dày vô cùng, pháp khí cấp tám quả thật là có chút miễn cưỡng.
Bạch Thước kiên định nói: “Cho dù là chết, ta cũng phải bảo vệ yêu tộc.”
Lữ Thiếu Khanh không kìm được nổi lòng tôn kính, giơ ngón tay cái lên với Bạch Thước: “Tiền bối đại nghĩa.” “Không hổ là tồn tại cấp bà nội của yêu tộc.”
Câu nói sau sao nghe mà thấy khó chịu quá.
Ý là nói ta già? Bạch Thước gầm thét: “Cho nên, ngươi dám cô phụ ta, ta làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi.”
Lữ Thiếu Khanh đau đầu: “Tiần bối, xin tự trọng, ta và người không là gì cả, người có thể đừng nói hươu nói vượn được không, ta chưa từng có đụng chạm gì đầu.” “Cô phụ gì đó, mấy lời này có thể nói lung tung được sao?” Nữ chim cũng biết tự ái đấy. “Khốn kiếp!” Bạch Thước tức giận đến mức nổi giận gầm lên một tiếng nhưng cũng không muốn nói nhảm với Lữ Thiếu Khanh.
Nàng ta vèo một tiếng tiến vào trong Trấn Yêu tháp, hình thể Trấn Yêu tháp mở rộng mấy lần sau đó một cô khí tức kinh khủng từ trong cơ thể phát ra.
Quang mang bên ngoài Trấn Yêu tháp lấp lóe qua lại.
Để phá vỡ phòng hộ của Xương Thần, Bạch Thước định liêu mạng một lần.
Đây là cơ hội tốt nhất, Xương Thần không thể động đậy, hi vọng Lữ Thiếu Khanh có thể thu thập Xương Thần. Ngay vào lúc Bạch Thước chuẩn bị bộc phát thì phát hiện Lữ Thiếu Khanh đã đứng trước vòng phòng hộ.
Bạch Thước giật mình, sau đó gầm thét: “Tránh ra!”
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: “Không chol”
Bạch Thước tức chết, Trấn Yêu Tháp lay động, đến lúc nào rồi, cái tên khốn kiếp này. Tiếp theo Lữ Thiếu Khanh còn nói: “Cái biện pháp này của người là ngu xuẩn nhất, lại không tác dụng.”
Bạch Thước sững sờ: “Ngươi có biện pháp?”
“Nói nhảm, cũng không nhìn thử xem ta là ai.” Lữ Thiếu Khanh ngạo nghề nói: “Phá vỡ quả trứng sắt này quá đơn giản, cần phải chơi trò tự bạo sao?”
“Con mọe nó ta ghét nhất là tự bạo binh.”
Xương Thần cười lạnh: “Sâu kiến không kiến thức.” “Ngươi coi ta là cái gì rồi?” “Phòng hộ của ta ngươi nói phá là phá sao?”
Bạch Thước cũng không kìm được đồng ý với kẻ địch. Không sai, đối phương là Xương Thần, trình độ vòng phòng hộ còn phải nói gì nữa sao?
Ta là vũ khí cấp tám tự bạo mà còn chưa nắm chắc mười phần, tên nhân loại khốn kiếp đáng ghét như ngươi có sao? Lữ Thiếu Khanh cười khẩy, Xương Thần cứt chó, không biết cốt truyện của ta bị lệch à?
Cổ tay của hắn lật một cái, một tia chớp màu đen xuất hiện trên tay hắn, như một con tiểu long màu đen xoay quanh, tản mát ra một cỗ uy áp trầm thấp.
“Xèo xèo” trong tiếng gió vù vù, âm thanh dòng điện yếu ớt nghe thấy rất rõ ràng.
Trời địu!
Xương Thần cả kinh suýt chút nhảy dựng lên, nó như nhìn thấy quỷ: “Cái này, cái này...” “Ngươi, ngươi...”
“Cái này cái gì cái này, ngươi cái gì ngươi, con chó nhà quê không có kiến thức.”
Lữ Thiếu Khanh quát lớn một câu, sau đó khiêm tốn thỉnh giáo: “Cái này gọi là gì? Ngươi có thể nói một chút không?” Xương Thần chỉ hận ánh mắt của mình không thể giết người.
Nó nhìn chòng chọc vào Lữ Thiếu Khanh, cắn răng giận dữ hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai?” “Người tốt!” Lữ Thiếu Khanh lớn tiếng trả lời: “Một người tốt đẹp trai, tâm địa thiện lương, tính tình ôn hòa.” Bạch Thước lại muốn nên người.
Da mặt hắn rốt cuộc dày chừng nào, mấy lời này nói ra mà không hề một chút đỏ mặt sao. Thiều đạo hữu rốt cuộc làm sao lại dạy bảo ra đồ đệ khốn kiếp như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận