Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 3391: Hắn là một cái không tệ vật chứa (length: 6723)

"A..."
Lữ Thiếu Khanh phát ra một tiếng gầm khẽ đầy thảm thiết, sau đó cả người liền đơ ra tại chỗ.
Hơi thở của hắn trở nên suy yếu một cách vi diệu.
Mà lại, tóc của hắn có sự biến đổi, từ màu trắng dần dần chuyển thành màu đen.
Điện quang màu vàng?
Tinh Nguyệt bọn người quá kinh hãi, vội vàng dời ánh mắt về phía vị trí của Thương.
Nhưng bóng dáng của Thương đã sớm biến mất không thấy đâu.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Nhìn Lữ Thiếu Khanh không nhúc nhích, xung quanh tràn ngập hơi thở nguy hiểm, đám người dấy lên một dự cảm không lành.
Hình như đã đoán được điều gì đó.
Tinh Nguyệt nghiến răng, căm hận nhìn Ám, "Ngươi muốn làm gì?"
Tinh Nguyệt là người đã được Ám đồng ý mới đột phá lên Tiên Đế, nói đến một mức độ nào đó, Tinh Nguyệt có thể xem như là nữ nhân của Ám.
Đối với Tinh Nguyệt, Ám cũng không keo kiệt vài lời.
"Hắn là một cái vật chứa cực kỳ thích hợp..."
Giọng nói rất nhẹ, giống như tiếng gió lạnh gào thét, khiến Tinh Nguyệt và những người khác trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.
Vật chứa?
Thương?
Môi Nguyệt run rẩy, "Là, là Thương sao?"
"Hắn, hắn không phải là thiên đạo chính nghĩa sao?"
"Ha ha..." Ám chỉ cười lạnh đáp lại điều này.
Mộc Vĩnh mặt trầm xuống lên tiếng, "Thương, hắn muốn đoạt xác Lữ Thiếu Khanh sao?"
"Hắn không phải là đối thủ của ta, đương nhiên phải nghĩ cách trở nên mạnh mẽ để đánh bại ta."
Giọng của Ám bình thản, lại một lần nữa làm cho mọi người cảm thấy lạnh lẽo hơn trong lòng.
Cách của Thương là đoạt xác Lữ Thiếu Khanh, chiếm lấy thân thể Lữ Thiếu Khanh, để dùng điều đó đánh bại Ám?
Mặt Tinh Nguyệt tái mét, "Hắn biết rõ Thương muốn ra tay?"
Ánh mắt Ám lóe lên một tia trào phúng, "Con kiến còn thông minh hơn các ngươi, hắn đã sớm đoán được."
"Biết rõ bị thương sẽ bị thừa cơ mà nhập, đáng tiếc, kết cục của kiến đã định sẵn rồi."
Lúc này mọi người mới hiểu vì sao Lữ Thiếu Khanh cứ luôn miệng nói không muốn đánh nhau.
Cái gì yêu thích hòa bình, cái gì giải quyết bằng hòa bình, cái gì sợ, đều là lý do thoái thác giả dối.
Nguyên nhân chính là đoán được Thương sẽ ra tay với hắn, cho nên mới luôn cố hết sức phòng ngừa và không giao chiến với Ám, để tránh bị thương cho Thương có cơ hội.
Vẻ mặt của mọi người đều rất khó coi.
Bọn hắn đều đã đoán sai.
Tinh cảm thán một tiếng, "Thì ra nhóc con kia nhìn xa trông rộng hơn chúng ta."
Từ khi Ám đối phó Hãn Từ Tiên Đế, Hồng Uyên Tiên Đế, Lữ Thiếu Khanh đã biết bị thương dễ bị cướp đoạt lực lượng.
Hắn cũng cảm nhận được Thương không có ý tốt, biết rõ Thương cũng không phải là cái thứ thiên đạo chính nghĩa mà bọn hắn vẫn thường nói.
Mắt Nguyệt tối sầm lại, trước đó nàng còn nói Thương là thiên đạo chính nghĩa, không có gì phải bàn cãi.
Bây giờ xem ra, nàng sai lầm quá đáng.
Dù cho Thương là thiên đạo chính nghĩa, thì hắn cũng là thiên đạo.
Thiên đạo làm việc cũng không giống con người.
Mọi người đều bỏ qua sự tồn tại của Thương, duy chỉ có Lữ Thiếu Khanh là luôn đề phòng.
So với Lữ Thiếu Khanh, các nàng như sống hoài một cách vô nghĩa.
Mộc Vĩnh cắn răng, một lần nữa cảm giác được mặt nóng bừng bừng, đau rát.
Đáng lẽ ra hắn phải đoán được điều đó mới đúng.
Nhưng hắn đã không làm, hắn chỉ nghĩ rằng Lữ Thiếu Khanh thực lực không đủ, đánh không lại, nhát gan, không dám đánh... Những lý do này.
So với Lữ Thiếu Khanh đã sớm đoán được, hắn như một con heo đầu đất.
Trong đôi mắt đẹp của Tinh Nguyệt tràn ngập lửa giận, nàng nhìn chằm chằm vào Ám, "Tại sao ngươi lại giúp Thương?"
"Ngươi không sợ sau khi kế hoạch của hắn thành công sẽ giết ngươi?"
Một thiên đạo, hai loại ý thức, cuối cùng chỉ có thể còn lại một ý thức.
Bọn hắn chắc chắn phải phân định sinh tử.
Hành động lần này của Ám có thể nói là nuôi ong tay áo.
Ám lộ ra một tia giễu cợt, "Ta và hắn đã có giao ước, hắn không quấy rầy ta, ta cũng không ngăn cản hắn."
"Con kiến kia quá đáng ghét, ta không ngại giúp hắn một tay."
Mọi người im lặng.
Quả nhiên, ngay cả thiên đạo cũng không chịu đựng được Lữ Thiếu Khanh, muốn mượn cơ hội này để giết chết Lữ Thiếu Khanh.
Sau khi tự nhủ một trận, ánh mắt rơi trên người Tinh Nguyệt, giọng có chút dịu lại, "Thần phục ta, chuyện trước kia, bỏ qua chuyện cũ."
Tinh Nguyệt không cần suy nghĩ, trực tiếp cự tuyệt, "Ngươi mơ tưởng!"
"Ta và ngươi không đội trời chung!"
Ánh mắt Ám dần trở nên hung dữ, "Không thần phục, chết!"
"Chẳng phải là chết sao? Có gì phải sợ?" Giọng Tinh Nguyệt lạnh nhạt, nhắc tới chết chóc không hề có nửa điểm gợn sóng.
Lữ Thiếu Khanh, Kế Ngôn hai tiểu bối kia còn không sợ chết, nàng, một vị Tiên Đế tiền bối, làm sao có thể thua kém bọn tiểu bối được?
Ám hừ lạnh một tiếng, "Giết các ngươi, ta có thể xóa sổ triệt để những con kiến các ngươi."
"Ngươi đừng có nằm mơ!"
Tinh Nguyệt cười lạnh một tiếng, "Hơn nữa, ngươi đừng có xem thường con kiến trong miệng ngươi, hắn sẽ khiến các ngươi phải kinh hãi."
Trong giọng Ám mang theo sự coi thường và tự tin, "Một con sâu kiến, không thể lật trời!"
Lữ Thiếu Khanh lợi hại hơn nữa, trong mắt hắn vẫn chỉ là sâu kiến, chẳng qua con kiến này có chút đáng ghét mà thôi.
Cho nên, hắn mới ra một chưởng, đánh cho hắn gần chết.
"Ngươi quên là hắn đã đánh bị thương ngươi sao?"
Tinh Nguyệt lạnh lùng chế nhạo, "Nếu như không phải là có Thương, hắn hoàn toàn có thể giết ngươi."
Lữ Thiếu Khanh là người mà nàng chọn, cùng nhau trải qua bao sóng gió, nàng tin Lữ Thiếu Khanh có thể làm được.
Mặt Ám không hề có bất kỳ gợn sóng nào, mà là lạnh lùng xuất thủ, "Không thần phục, chết!"
Bàn tay khổng lồ lại một lần nữa giáng xuống, hung hăng trấn áp xuống dưới.
Phụt!
.
Nguyệt, Tinh, Mộc Vĩnh ba người lập tức thổ huyết, thân thể rạn nứt.
Chỉ vừa cảm nhận được luồng hơi thở này, ba người bọn họ liền đã không thể chống đỡ nổi.
Tinh Nguyệt phun ra một ngụm máu lớn, gượng ép thúc giục Nguyệt Ngôn, Tinh Nguyệt hai tôn Đế khí phóng lên trời.
Nhưng dù là Tinh Nguyệt hay hai tôn Đế khí, lúc này cũng đã đến cực hạn, căn bản không phải là đối thủ của Ám.
Đối mặt với ngón tay khổng lồ đang trấn áp xuống, Nguyệt Ngôn, Tinh Nguyệt hai tôn Đế khí tuần tự vỡ vụn, hóa thành vô số đạo quang mang, giống như sao băng biến mất.
Tinh Nguyệt lại một lần nữa phun máu, máu tươi nhuộm đỏ chiếc váy trắng, khí tức trở nên cực kỳ suy yếu.
Xong rồi!
.
Tinh Nguyệt tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Đế khí vỡ vụn, nàng bị trọng thương, căn bản không thể ngăn cản được công kích của Ám.
Tình hình lập tức trở nên vô cùng tồi tệ.
Quả nhiên, trước đây đáng lẽ ra phải nghe hắn mới đúng.
Trong lòng Tinh Nguyệt dấy lên một ý niệm.
Ngay lúc Tinh Nguyệt nhắm mắt chờ đợi sức mạnh cường đại giáng xuống, phía sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng kiếm ngân.
Phong mang kiếm ý lướt qua...
Bạn cần đăng nhập để bình luận