Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 952. Ngươi biến thái! (tt)



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmUy hiếp. Uy hiếp trắng trợn.Lữ Thiếu Khanh hỏi Kế Ngôn: “Có muốn lão bà không? Lần này huynh lời rồi nhé, ta gánh nàng ta lên giường huynh miễn phí, thế nào?”“Nhanh chóng tranh thủ sinh một sư điệt cho ta chơi.”Đàm Linh nghe vậy, sự đắc ý vừa rồi không duy trì được mấy hơi thở đã bị lửa giận nuốt trọn.“Hỗn đản, ta muốn làm thịt ngươi!”Lữ Thiếu Khanh vội vàng chạy đến bên cạnh Ké Ngôn, lấy hắn ta làm bia đỡ đạn: “Ngươi có thể thử xem sư huynh ta có lợi hại không?”Một câu hai nghĩa!Cơn giận muốn nổ tung trong ngực Đàm Linh bị nén chặt lại, không tiến không lùi được.Nàng ta tận mắt nhìn thấy Kế Ngôn lợi hại thế nào rồi, nàng ta chỉ có cảnh giới tầng hai, trước mặt Kế Ngôn không vẫy lên nổi một cái bong bóng nước.“Hỗn! Hỗn đản!” Đàm Linh tức giận nghiển răng.Kế Ngôn bình thản nhìn Lữ Thiếu Khanh: “Đệ chờ đó cho ta!”Đe dọa này đáng sợ hơn uy hiếp của Đàm Linh nhiều. Lữ Thiếu Khanh lập tức cười ha hả, dùng kỹ năng tổ truyền của Thiên Ngự Phong, nói lảng sang chuyện khác: “Cô nương, ngươi tới đâ là muốn đưa bọn ta lên Thánh Sơn sao?”Đàm Linh phẫn hận: “Ngươi đừng có mong đi lên cùng ta!”“Hẹp hòi!” Lữ Thiếu Khanh tuyên bố: “Người hẹp hòi như ngươi, muốn làm sư tẩu của ta ấy à? Không có cửa!”Đàm Linh tức giận dậm chân, đây là lần đầu tiên nàng ta bị người ta đùa giỡn kiểu này.Cuối cùng, nàng ta dậm chân nói với Kế Ngôn: “Ngươi quản sư đệ của mình cho tốt đi!”Với cái miệng này, sư đệ ngươi đi ra ngoài rất dễ bị người ta đánh chết.Ngươi không sợ bị liên lụy à?Kế Ngôn thật sự không muốn nói gì.Nhưng nghĩ lại, hai sư huynh đệ mình ở đây lâu như vậy cũng nợ ân tình của Đàm Linh rồi.Hắn ta cảm thấy cần phải nhắc nhở một chút: “Nếu có thể, ngươi đưa linh thạch cho hắn, miệng hắn có thể yên tĩnh.”Không thể nào!Nàng ta không phải người yêu tiền như mạng, nhưng hai mươi vạn linh thạch này liên quan đến mặt mũi của nàng ta.Cho Lữ Thiếu Khanh, nàng ta làm gì còn mặt mũi gì nữa.Đặc biệt là, nàng ta có thể hình dung được nếu mình đưa linh thạch cho Lữ Thiếu Khanh, sắc mặt của hắn thế nào.Đánh chết nàng ta cũng không muốn cúi đầu trước mặt Lữ Thiếu Khanh.Nàng ta cắn răng nói với Kế Ngôn: “Không cho. Đánh chết ta cũng không cho!”Lữ Thiếu Khanh lại trách Kế Ngôn: “Huynh làm cái gì thế? Huynh nói thế cứ như thể ta keo kiệt lắm vậy.”“Ta là người quan tâm đến hai mươi vạn linh thạch kia sao? Trên người ta có đến bốn ngàn vạn đấy.”Nhìn hắn ưỡn ngực phách lối khoe khoang, Đàm Linh càng muốn nện một quyền lên mặt hắn.“Được rồi, cô nương, không trêu ngươi nữa, mau đưa bọn ta lên Thánh Sơn đi.” Lữ Thiếu Khanh nói với Đàm Linh.Đàm Linh hừ một tiếng: “Không đưa!”“Hẹp hòi!” Lữ Thiếu Khanh lại lần nữa khinh bỉ, nhắc nhở nàng ta: “Đến lúc đó những người khác làm phiền ngươi, ngươi có thể ngăn cản không?”“Ngươi không còn muốn bảo tiêu ta đây nữa à?”“Ta nhớ ngươi đã từng nói, bên trên còn có hẹn đó nhỉ?”Thánh địa tôn trọng khiêu chiến, cho dù trên Thánh sơn, cũng sẽ không ai ngăn đánh nhau cả.Đàm Linh có lòng muốn phản bác, nhưng nghĩ đến chuyện lúc trước nàng ta lại tức giận vô cùng, dù vậy, nàng ta cũng vả mặt được Kiếm Lan, Thôi Thanh cứ thích tìm mình gây chuyện, sảng khoái vô cùng.Lần này nàng ta sẽ ở lại Thánh Sơn một thời gian ngắn.Những người khác cũng thế.Đến lúc đó, không thể tránh được sẽ bị những người khác tìm đến gây phiền toái.Có Lữ Thiếu Khanh ở đây quả thực sẽ tốt hơn nhiều.Nghĩ một lúc, Đàm Linh hừ một tiếng, không từ chối nữa.Nàng ta xoay người sang chỗ khác: “Buổi trưa gặp nhau ở chân Thánh sơn, nếu còn không tới sẽ không có tư cách đi lên.”Lữ Thiếu Khanh lập tức nói với Kế Ngôn: “Xem thử đi, ta không đến gọi huynh, chắc chắn huynh sẽ ngủ quên.”Lữ Thiếu Khanh cùng Kế Ngôn thu dọn một hồi rồi đi theo Đàm Linh đến chỗ hẹn.Đương nhiên, người tập hợp ở đây là bốn mươi chín tu sĩ đến tham dự.Đệ tử Thánh địa như Đàm Linh có thể tự lên núi, dù sao trên nàng ta cũng có người.Bốn mươi chín tu sĩ có thể lên Thánh sơn tu luyện sẽ được đưa tới một nơi được chỉ định từ trước.Nơi đó có thể nói là một trong những nơi tốt nhất trên Thánh sơn.Kế Ngôn là người thắng, không có ý định từ bỏ cơ hội này.Hắn ta không có nhiều tâm địa gian xảo như Lữ Thiếu Khanh, chuyện tìm sư muội và rời đi có Lữ Thiếu Khanh xử lý rồi, việc của hắn ta chỉ là chữa khỏi vết thương, đồng thời tranh thủ hết sức tăng thêm thực lực của mình.Trở thành ngôi sao nổi bật nhất trong số những người tham gia lần này, không nghi ngờ gì, Kế Ngôn chính là tiêu điểm của tất cả mọi người.Kế Ngôn vừa xuất hiện, rất nhiều người hành lễ với hắn ta.“Kế Ngôn đại nhân!”“Đại nhân!”“Xin chào Kế Ngôn đại nhân!”Tất cả đều vô cùng nhiệt tình.Cho dù có một số đệ tử Thánh địa không lại gần, nhưng khi chạm phải ánh mắt của Kế Ngôn cũng gật đầu tỏ ý.Đây chính là hiện thực. Chỉ cần có đủ thực lực, ai cũng coi trọng ngươi một chút.Nhưng tất cả đều kinh ngạc, thậm chí chấn động, là không ngờ Mộc Vĩnh cũng tới.“Mộc, Mộc Vĩnh đại nhân?”“Hắn ta… hắn ta cũng lên Thánh sơn sao?”“Không thể nào. Không phải hắn ta không được lên Thánh sơn sao?”“Sao lần này lại muốn lên Thánh sơn?”Mộc Vĩnh xuất hiện khiến cho cả đám bàn luận ầm ỹ.Mộc Vĩnh quá thần bí, không ai biết lai lịch, độc lai độc vãng, làm việc tùy theo ý thích, có đôi khi hành vi của hắn ta còn không thèm nể mặt Thánh địa.Mà Mộc Vĩnh từng tham gia rất nhiều cuộc so tài của Thánh địa, chiếm được danh ngạch, nhưng xưa nay chưa từng lên Thánh địa.Lần này là lần đầu tiên Mộc Vĩnh tới đây.Ngay cả trưởng lão Thánh địa đang nhắm mắt đả tọa một bên cũng không nhịn được mà mở to mắt đầy kinh ngạc.Thậm chí có một vị trưởng lão Thánh địa còn hỏi trước núi: “Mộc Vĩnh, ngươi cũng lên Thánh sơn sao?” Hết chương 952.

Bạn cần đăng nhập để bình luận