Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 3148: Ta cũng là tàn hồn (length: 6788)

Lữ Thiếu Khanh cười đùa nhăn nhở, ba gã Đọa Thần không hề có bất kỳ biểu hiện cảm xúc nào.
Thậm chí, nhìn còn chẳng thèm nhìn Lữ Thiếu Khanh thêm một cái.
Ba cặp mắt của bọn chúng đều chăm chăm nhìn vào Kế Ngôn.
"Ha ha," tên Đọa Thần ở giữa lạnh lùng mở miệng, "Cùng sâu kiến lẫn vào một chỗ, cũng coi là có tiền đồ đấy!"
"Tàn hồn thì nên biến mất, còn xuất hiện làm gì?" Tên Đọa Thần bên trái cười gằn, "Trước kia ngươi vô dụng, bây giờ ngươi càng vô dụng."
"Đều phải chết!"
Tên Đọa Thần bên phải hét lớn, "Nói nhảm với hắn làm gì? Giết là được!"
"Cái thứ kia vô tình hay cố ý đang giúp hắn, chúng ta có thể ra tay không nhiều cơ hội, giết hắn!"
Ba tên Đọa Thần vừa tới liền nhắm vào Kế Ngôn, từ đầu đến cuối chẳng thèm để Lữ Thiếu Khanh vào mắt.
Lữ Thiếu Khanh trong mắt chúng chỉ là một con sâu bọ, không đáng nhắc tới.
"Ta dựa vào!" Lữ Thiếu Khanh nổi giận, "Các ngươi đừng có coi thường người ở đây, ta sẽ đập chết các ngươi."
Tên Đọa Thần bên phải tức giận, "Muốn chết con sâu kiến."
Rồi sau đó lạnh lùng vung một vuốt tới.
Ngay sau đó!
"Phụt!"
Vuốt của nó bị chém đứt, dòng máu đen phun ra.
Ba gã Đọa Thần đều ngây người.
Tên Đọa Thần bị chém đứt tay kinh ngạc nhìn cổ tay cụt, có chút không kịp phản ứng.
Nó không hề để Lữ Thiếu Khanh vào mắt, tự cho rằng một vuốt của mình có thể xé nát Lữ Thiếu Khanh thành từng mảnh.
Lực chú ý của nó vẫn ở trên người Kế Ngôn.
Đối với nó mà nói, mục đích chủ yếu tới đây vẫn là Kế Ngôn.
Nhưng mà, tuyệt đối không ngờ rằng, một con sâu kiến mà nó không để vào mắt lại có thể làm nó bị thương.
Dần dần, vẻ mặt của nó trở nên dữ tợn, ánh hồng trong mắt càng phát ra mạnh mẽ.
"Con sâu kiến, ngươi đáng chết!"
Nó phẫn nộ xông về Lữ Thiếu Khanh, "Chết đi!"
Bị một con giun dế làm bị thương, nỗi đau thể xác không bằng nỗi nhục nhã.
Không xé nát Lữ Thiếu Khanh, nó không nuốt trôi cục tức này.
"Đến đây, chẳng lẽ ta sợ ngươi?" Lữ Thiếu Khanh hét lớn một tiếng, "Nhìn chùy!"
Mặc Quân kiếm vung ra, như chùy đánh về phía Đọa Thần.
"Ầm!"
Cả hai va chạm, lực bộc phát khiến hai người bị hất bay.
Lữ Thiếu Khanh lắc lắc cổ tay tê rần, "Quái vật tinh anh, quả thật có chút lợi hại."
Đọa Thần ánh mắt dữ tợn nhìn Lữ Thiếu Khanh, trong đáy mắt lại mang theo vài phần nghi ngờ, "Sâu kiến, ngươi là ai?"
Nó lại liếc nhìn Kế Ngôn ở xa, người chủ động xuất thủ bao phủ hai đồng bọn của nó, cảm thấy nghi hoặc.
Nếu không phải cảm nhận được khí tức sắc bén của Kế Ngôn, nó còn tưởng rằng Lữ Thiếu Khanh trước mặt mới là người chúng muốn tìm.
Thực lực không hề yếu hơn Kế Ngôn.
"Ha ha," Lữ Thiếu Khanh cười đểu một tiếng, "Ngươi đoán đi!"
Ánh mắt Đọa Thần càng thêm hung ác, hận không thể dùng ánh mắt xé Lữ Thiếu Khanh ra từng mảnh.
Lữ Thiếu Khanh cũng không vội cùng nó động thủ, mà cười tủm tỉm nói, "Không bằng thế này, ta hỏi ngươi mấy câu hỏi, ngươi trả lời cho ta, ta sẽ nói cho ngươi biết ta là ai, thế nào?"
"Ta cũng là tàn hồn mà, các ngươi không thể đối xử khác biệt."
Đọa Thần càng thêm kinh nghi trong mắt, "Ngươi cũng là tàn hồn?"
Đánh giá Lữ Thiếu Khanh từ trên xuống dưới, ánh mắt lộ vẻ coi thường, "Một con giun dế cũng muốn bắt chước người sang?"
"Đồ đê tiện. . . ."
"Mẹ nó!" Lữ Thiếu Khanh tức giận, "Ngươi chửi người?"
"Ta đập chết ngươi!"
Lại ra tay lần nữa, hai người va chạm nhau, sau vài chục hiệp, Đọa Thần cảm thấy tê dại.
Thực lực của Lữ Thiếu Khanh lợi hại hơn so với nó nghĩ.
Mặc dù nó vẫn chiếm thế thượng phong, trên thực tế Lữ Thiếu Khanh bị thương, vết thương chưa hoàn toàn hồi phục.
Nếu như là Lữ Thiếu Khanh trạng thái hoàn hảo, nó nhất định không chiếm được lợi.
"Con sâu kiến đáng chết. . ."
Lữ Thiếu Khanh một kiếm đánh tới, "Có lịch sự không?"
"Sâu kiến sâu kiến, sâu kiến là cha ngươi à? Gọi ta đẹp trai!"
Lữ Thiếu Khanh vừa ra chiêu vừa hỏi, "Mấy người các ngươi đều là ai làm việc người đó, không liên hệ gì với nhau à?"
"Độc lập đến vậy sao?"
Chuyện như này, hắn đã từng gặp qua.
Trước kia Tam Đọa Thần, dù là có phân thân hay hóa thân, nhưng giữa chúng cũng như một cá thể độc lập, không hề liên hệ.
Hiện tại Tiên Đế Đọa Thần cũng vậy.
Cái trước biết chuyện gì, cái sau không hề hay biết.
Nhưng điều này đối với Lữ Thiếu Khanh mà nói lại là một chuyện tốt.
Bí mật của mình không lo bị bọn chúng biết.
"Chết!"
Đọa Thần hiển nhiên không muốn phí lời thêm, hét lớn một tiếng, thân thể giống sương mù phân tán ra, thân ảnh ẩn trong màn sương Luân Hồi, rồi nhanh chóng xông về Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh bên này đang định xuất chiêu lần nữa, không ngờ đối phương lại dùng cách này.
Màn sương Luân Hồi gào thét lao tới trước mặt, trông thì nhẹ, nhưng lại ẩn chứa sức mạnh ngàn cân, hung hăng va vào người hắn.
"Phụt!"
Lữ Thiếu Khanh lập tức bay ngược ra sau, máu tươi phun ra.
"Con sâu kiến ngu xuẩn, khặc khặc. . ." tiếng cười lớn của Đọa Thần vang lên trong màn sương Luân Hồi, "Chết đi!"
Dường như đã hóa thành màn sương Luân Hồi, nó lại gào thét xông tới.
"Cút đi!"
Lữ Thiếu Khanh vung Mặc Quân kiếm muốn ngăn cản.
Nhưng màn sương Luân Hồi lại nhẹ bẫng xuyên qua, cuối cùng khi chạm vào người Lữ Thiếu Khanh, sức mạnh cường đại mới hiện ra.
"Ngao!"
Lữ Thiếu Khanh một lần nữa bị đánh bay ra ngoài, máu tươi phun ra.
Trong cảm nhận của Đọa Thần, khí tức của Lữ Thiếu Khanh đang nhanh chóng suy yếu.
"Khặc khặc. . ."
Đọa Thần càng cười vui vẻ hơn, vô cùng đắc ý, nó không dừng lại, tiếp tục tấn công.
Sau mấy đợt công kích liên tục như vậy, trong cảm nhận của Đọa Thần, Lữ Thiếu Khanh đã thoi thóp, khó có thể phản kháng.
Đọa Thần hóa thành màn sương Luân Hồi gào thét lao tới, như một tấm lưới lớn màu đen bao phủ xuống, "Chết đi, con sâu kiến!"
"Chỉ là sâu kiến cũng dám nghênh ngang trước mặt ta?"
Màn sương Luân Hồi bao phủ xuống, bao trùm Lữ Thiếu Khanh bên trong.
Bên trong màn sương Luân Hồi màu đen, con mắt đỏ của Đọa Thần xuất hiện, mang theo vẻ tàn nhẫn và đắc ý.
"Ta ngược lại muốn xem xem ngươi có bản lĩnh gì. . ."
Tâm thần nó khẽ động, màn sương Luân Hồi không ngấm vào thân thể Lữ Thiếu Khanh, nó muốn thôn phệ con sâu kiến trước mắt không rõ sống chết.
Rất nhanh, phần lớn màn sương Luân Hồi đã tiến vào cơ thể Lữ Thiếu Khanh, nhưng Đọa Thần lại nổi lên nghi ngờ, "Cái này. . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận