Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 3135: Tiện nghi Tiên Đế (length: 7042)

Một luồng sức mạnh vô hình từ trên trời giáng xuống, như một phát đạn pháo nã trúng con quái vật Đọa Thần.
"Gầm!"
Con quái vật Đọa Thần phát ra tiếng gầm giận dữ, thân thể bao phủ bởi sương mù Luân Hồi bỗng trào lên với tốc độ nhanh gấp trăm lần, nhanh chóng lan tỏa, trong nháy mắt đã bao phủ cả triệu dặm, và phạm vi vẫn còn tiếp tục mở rộng.
Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn xuất hiện ở nơi xa hơn.
Lữ Thiếu Khanh ôm đầu, vô cùng đau nhức, quát Kế Ngôn: "Em gái ngươi, vừa lên tới nơi này ngươi đã muốn gây chuyện rồi, ngươi muốn làm gì?"
Kế Ngôn nhìn về phía xa, nhàn nhạt nói: "Chẳng phải đây là mục đích chúng ta muốn đạt được khi lên tới đây sao?"
Nơi xa, sương mù Luân Hồi dày đặc, che lấp tất cả, không thể nhìn thấy hình dáng của Đọa Thần.
"Mục đích con khỉ," Lữ Thiếu Khanh càng đau đầu hơn, "Cho dù lên đây để đánh nhau với Tiên Đế, ngươi mẹ nó không thể chậm một chút, hoãn lại chút sao?"
"Sao ngươi phải sốt ruột như khỉ vậy?"
Kế Ngôn lười trả lời, tay cầm Vô Khâu kiếm, mắt chăm chú nhìn chằm chằm phía xa.
Cảnh tượng này hắn đã từng thấy qua rất nhiều lần.
Lữ Thiếu Khanh nhìn động tĩnh phía xa, cảm nhận được dao động trong không khí càng lúc càng mạnh, Lữ Thiếu Khanh nghiến răng với Kế Ngôn, "Em gái ngươi!"
"So với Tiên Giới, động tĩnh ở đây lớn hơn, lực lượng giáng xuống cũng sẽ mạnh hơn..."
Thần Chi Cấm Địa, có lẽ sẽ gần không gian của Tiên Đế hơn, vì vậy, lực lượng Tiên Đế giáng xuống nơi này sẽ tăng cường.
Lẩm bẩm một lát, Lữ Thiếu Khanh đưa ngón giữa lên trời, khinh bỉ một cách hung hăng: "Cái thứ cẩu thí Tiên Đế gì."
"Tùy tiện lên thân, thật không kén chọn, xem ra chỉ là hàng rẻ tiền."
"Quyết định rồi, sẽ gọi là Tiện Nghi Tiên Đế!"
Lữ Thiếu Khanh rất tức giận, tùy tiện giáng xuống, bộ dạng hấp tấp như vậy, có phải là dáng vẻ của Tiên Đế không?
Tính tình như vậy, ăn cơm cũng không ăn được đồ chín.
Chẳng bao lâu, sương mù Luân Hồi đang khuếch tán bắt đầu thu nhỏ lại.
Cuối cùng toàn bộ nhập vào trong thân thể Đọa Thần.
Lúc này thân thể Đọa Thần đã phình to lên gấp mấy lần, biến thành một người khổng lồ, bề ngoài trở thành hình dáng nửa người nửa quái.
Khuôn mặt sưng phồng, vẫn còn giữ lại chút dáng dấp con người.
Hai mắt của nó đỏ ngầu, trong bóng tối giống như hai ngọn đèn lồng, vô cùng đáng sợ.
Đồng thời khí tức của nó so với vừa rồi tăng vọt vô số lần.
Từ Thần Quân nhảy vọt trở thành nửa bước Tiên Đế.
Khí tức cường đại mang theo uy áp kinh khủng, chấn nhiếp cả thiên địa tứ phương.
Cấp độ sinh mệnh đã được nâng cao vô số lần, cao cao tại thượng, nhìn xuống vạn vật.
Nếu như là một nửa bước Tiên Đế bình thường ở chỗ này, chưa đánh đã sợ hãi, toàn thân thực lực sẽ bị áp chế, căn bản không phải là đối thủ của hắn.
Lữ Thiếu Khanh càng đau đầu hơn, hắn nói với Kế Ngôn: "Hay là chúng ta quay về Tiên Giới đi."
"Ở đây không được, đối phương giống như ăn xuân dược loại tốt, hiệu quả khoa trương hơn, chắc chắn là hàng trân phẩm."
So với Tiên Giới, Đọa Thần trước mắt ít nhất phải tăng thêm ba thành, thậm chí nhiều hơn thực lực.
Kế Ngôn tự động bỏ qua lời nói nhảm của Lữ Thiếu Khanh, hắn hết sức hài lòng với kết quả này, "Rất tốt!"
"Ông!"
Kế Ngôn trực tiếp xuất thủ, nhằm thẳng vào Đọa Thần mà đi.
"Gầm!"
Quái vật Đọa Thần gầm giận dữ, sức mạnh đáng sợ phun trào, Kế Ngôn giống như con diều bị gió thổi bay ngược ra phía xa.
Lữ Thiếu Khanh thấy vậy, che đầu, nhỏ giọng rên rỉ: "Mã đức!"
"Lại tới, tín hiệu càng tốt tốc độ truyền nhanh hơn, truyền không tổn hao gì sao?"
"Thật sự là một chuyện khiến người ta chán ghét mà..."
Lữ Thiếu Khanh hết sức bất đắc dĩ.
Thần Chi Cấm Địa nơi này gần không gian của Tiện Nghi Tiên Đế, đối phương truyền lực tới càng lớn, có thể khống chế tốt hơn.
Lữ Thiếu Khanh càng nghĩ càng giận, hung hăng mắng một câu: "Tiện nghi Tiên Đế, thật là đáng ghét!"
"Sâu kiến, quỳ xuống, tha chết!" Đột nhiên, giọng nói của Đọa Thần truyền đến.
Ầm ầm!
Sóng âm vô hình khuếch tán, thiên địa rung chuyển, lấy Đọa Thần làm trung tâm, không gian xung quanh trong tiếng nổ vang răng rắc che kín vết rách.
Lữ Thiếu Khanh bỗng ngẩng đầu lên, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc: "Hả?"
Trước đó những Đọa Thần bị phụ thân cũng không phải không biết nói chuyện.
Nhưng tất cả chúng đều nói không lưu loát.
Mà còn nói đi nói lại, ngoài sâu kiến ra thì chỉ có chữ chết.
Còn Đọa Thần này trước mắt nói chuyện trôi chảy, mà còn nội dung nói cũng nhiều.
Lữ Thiếu Khanh không kìm được lo lắng, "Chẳng lẽ không cắt đứt liên kết rồi sao?"
Ở Tiên Giới, Tiên Đế truyền đến cũng chỉ là một phần lực lượng và ý thức rất ít.
Không tiếp tục liên tuyến với Tiên Đế, Lữ Thiếu Khanh ngược lại cũng không sợ.
Chỉ sợ ở Thần Chi Cấm Địa này, khoảng cách gần, tín hiệu tốt, Tiên Đế có thể tiếp tục trực tuyến kết nối điều khiển.
Vậy thì phiền phức.
Chỉ sợ tín hiệu càng ngày càng lớn, cuối cùng Tiên Đế trực tiếp theo đường dây mạng tới thu thập hai người bọn họ.
Câu nói thuận theo đường dây mạng tới đánh ta rất có thể thành hiện thực ở đây.
Lữ Thiếu Khanh đảo mắt, vẫy tay với Đọa Thần: "Ngươi khỏe, ăn cơm chưa?"
"Ngươi có nghe được ta nói chuyện không?"
Ánh mắt Đọa Thần bắn tới, chạm vào ánh mắt của Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh nhận thấy, dù cho nó đỏ ngầu, Lữ Thiếu Khanh vẫn nhìn thấy được sự thanh tĩnh trong đó.
Trong lòng Lữ Thiếu Khanh giật nảy, càng khẳng định Tiên Đế không cắt đứt liên kết.
Sự thanh tĩnh trong ánh mắt cho hắn một loại áp lực rất lớn, khiến trong lòng hắn có chút bất an.
"Này này, không tử tế a, đại ca ca," Lữ Thiếu Khanh gọi với Đọa Thần: "Trẻ con đánh nhau, người lớn ra tay là một chuyện rất sỉ nhục, rất đáng cười."
"Trở về đi, ta sẽ chăm sóc nó thật tốt, ngươi không cần lo lắng..."
Kế Ngôn từ nơi xa quay lại, hắn cũng cảm thấy có điều không ổn.
Hắn nhìn chằm chằm Đọa Thần, ánh mắt sắc bén: "Tiên Đế?"
Khí tức đột nhiên tăng vọt: "Rất tốt!"
"Tốt cái đầu của ngươi!" Lữ Thiếu Khanh xông tới, đẩy Kế Ngôn ra một bên, sau đó nói với Đọa Thần: "Đại ca ca, ngươi trở về đi, ta tới thu thập hắn."
"Đến lúc đó ta sẽ cho ngươi một lời giải thích!"
Ánh mắt Đọa Thần lạnh lẽo, nhìn Lữ Thiếu Khanh không hề lay động: "Sâu kiến!"
Trong giọng nói tràn ngập sự khinh miệt và coi thường, thực sự xem bọn họ như con kiến hôi.
Lữ Thiếu Khanh nhíu mày, chỉ vào Đọa Thần nói: "Đừng được voi đòi tiên."
"Lấy đâu ra lắm lời như vậy!" Kế Ngôn đã nóng lòng không chịu được, trực tiếp ra tay.
Đối với Kế Ngôn mà nói, đối thủ càng mạnh hắn càng hưng phấn.
Lên đây chẳng phải để tìm kiếm đối thủ mạnh hơn sao?
Kế Ngôn vung kiếm, phong mang kiếm quang chém nát cả thiên địa.
Một kiếm phá nát thiên địa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận