Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 465 - Cách của ta không tệ mà



Chương 465: Cách của ta không tệ màNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTu sĩ Bình Thành bắt đầu tụ tập, cùng kêu to.Kế Ngôn vừa nhìn, liền biết đây nhất định là do sư đệ Lữ Thiếu Khanh của mình giở trò quỷ sau lưng, cổ động mọi người gây sự.Đông đảo tu sĩ tề tụ, vô số người cùng nhau lên tiếng, thanh âm ồn ào, xông thẳng lên trời.Đương nhiên xông thẳng lên trời là vì bất mãn với hành vi bá đạo của Ngân Nguyệt Tông và Phong Lôi Giáo.Các tu sĩ Ngân Nguyệt Tông và Phong Lôi Giáo đều đi ra, mọi người như gặp đại địch.Nhiều người tụ tập cùng một chỗ, nếu thực sự ra tay, đệ tử hai phái bọn họ còn chưa đủ để một đấu một, quá nhiều người, mỗi người một ngụm nước bọt cũng có thể dìm chết bọn họ."Yên lặng!"Bỗng nhiên, một tiếng hét lớn to như hồng lôi, một lão giả xuất hiện.Khí tức kết Đan tầng 9 không kiêng nể gì bộc phát ra, khiến cho đông đảo tu sĩ đồng loạt im lặng.Nguyên Anh không ra, tu sĩ Kết Đan tầng 9 chính là đỉnh nhất thiên địa, phía dưới dù có nhiều tu sĩ hơn nữa, cũng không làm gì được ông ta.Trong đông đảo tu sĩ bị yêu cầu đợi ở Bình Thành không có Nguyên Anh, tự nhiên không có ai là đối thủ của tu sĩ Kết Đan tầng 9."Ra mắt Lục trưởng lão!"Đệ tử hai phái thở phào nhẹ nhõm, lớn tiếng hành lễ với lão giả."Các vị, lão phu là trưởng lão của Ngân Nguyệt Tông, Lục Dương Thu, lần này... A!"Còn chưa nói xong, trưởng lão Ngân Nguyệt Tông Lục Dương Thu ôm đầu kêu thảm một tiếng, ở trước mắt bao người, thẳng tắp rơi xuống từ trên không trung.Lữ Thiếu Khanh ngồi trên cột buồm, nhìn Lục Dương Thu từ xa rơi xuống, thấp giọng mắng: "Già rồi đừng ra ngoài lẳng lơ."Đông đảo tu sĩ nhìn Lục Dương Thu từ trên trời rơi xuống, hôn mê bất tỉnh, tinh thần đều chấn động.Người duy nhất bọn họ e ngại vào lúc này chính là trưởng lão Kết Đan tầng 9 này, hiện tại Lục Dương Thu hôn mê bất tỉnh, bọn bọ còn sợ cái gì nữa?"Các vị, chúng ta mau rời đi, chuyện của Ngân Nguyệt tông, Phong Lôi Giáo và Nhan gia, chúng ta không muốn xen vào, cũng sẽ không xen vào.""Đúng vậy, chúng ta đi!""Ai dám ngăn cản, cũng đừng trách chúng ta không khách khí."Các tu sĩ nhao nhao bay lên không mà đi, rời khỏi Bình Thành.Đệ tử Ngân Nguyệt Tông, Phong Lôi Giáo vốn định ngăn cản, nhưng nhìn thấy đối phương nhiều người như vậy, trưởng lão tọa trấn ở chỗ này lại hôn mê bất tỉnh, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn các tu sĩ rời đi."Mau, mau truyền tin cho chưởng môn, đã xảy ra chuyện, không chừng nha đầu Nhan gia kia trà trộn trong đó chạy mất!""Hắc hắc!"Nhìn vô số phi chu của Bình Thành giống như chim nhỏ ra khỏi lồng, sau khi cất cánh đường ai nấy chạy, Lữ Thiếu Khanh đắc ý cười hắc hắc, nói với Kế Ngôn: "Thế nào? Thực hiện kế nhỏ, cách của ta có phải tốt hơn nhiều so với cách một kiếm chém chết của huynh hay không hay không.Kế Ngôn im lặng một lát: "Đúng là không tệ."Đầu óc Lữ Thiếu Khanh linh hoạt, Kế Ngôn tự nhận mình không bằng hắn."Cho nên, một đường tiếp theo nhớ phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng làm loạn.""Khoan đã!" Lữ Thiếu Khanh đột nhiên biến sắc, hét lớn một tiếng với khoang thuyền: "Ai, cút ra đây cho ta."Một thiếu nữ thân mặc váy dài màu xanh nhạt, tóc ngắn, ngũ quan thật tốt, tuổi chừng hai mươi xuất hiện ở trước mắt Lữ Thiếu Khanh.Thiếu nữ thần sắc tràn đầy đau thương, mang trên mặt cừu hận và lo lắng.Trong tay Lữ Thiếu Khanh xuất hiện Lưu Ảnh thạch, hình ảnh trên Lưu Ảnh thạch giống với thiếu nữ trước mặt như đúc.Bề ngoài mỹ mạo, cộng thêm trạng thái hiện tại của nàng ta, có thêm vài phần khí chất khiến người ta thương xót.Đồng thời nó còn mang đến một loại kích động khiến người ta hận không thể ôm nàng ta vào lòng để dịu dàng trấn an.So với Hạ Ngữ đệ nhất mỹ nhân Tề Châu nàng ta còn kém một chút nhưng so với người khác lại hơn một bậc.Lữ Thiếu Khanh quay người chạy tới giận dữ mắng Kế Ngôn: “Khốn kiếp, huynh mù hay điếc vậy? Lời ta nói cũng làm gió bên tai à? Trí nhớ của huynh có phải ngớ ngẩn vì tuổi tác luôn rồi không?”“Đưa nàng ta lên thuyền làm gì?”Kế Ngôn vẫn luôn không xuống thuyền, nếu nói thiếu nữ này lén lên thuyền mà không hề kinh động đến Kế Ngôn là chuyện tuyệt đối không thể.Khả năng duy nhất chính là, Kế Ngôn không ngăn cản mà để cho thiếu nữ này lén lên thuyền.Bóng dáng Kế Ngôn lù lù bất động, bình tĩnh nói: “Tiện tay thôi, cớ sao lại không làm?”“Ta đến chết vì huynh mất thôi.” Lữ Thiếu Khanh đau đầu, hắn biết tính cách Đại sư huynh mình.Hắn ta cũng như Lữ Thiếu Khanh, không quen với cách làm của kẻ gọi là Ngân Nguyệt tông, Phong Lôi giáo.Lữ Thiếu Khanh hắn không quen nhìn dáng vẻ phách lối của hai phái này, còn Kế Ngôn thì sao, hắn ta không quen nhìn hai phái đến bắt nạt một nữ tử yếu đuối.Nói một cách khác là:“Cái tinh thần trọng nghĩa đáng chết này của huynh, ta nhổ vào.”Lữ Thiếu Khanh hùng hùng hổ hổ, sau đó nói với thiếu nữ: “Nha đầu, giờ ngươi ra khỏi thành, xuống thuyền đi, ta sẽ không thu thuyền phí của ngươi.”Thiếu nữ đương nhiên không muốn xuống vào thời điểm này, giờ cách Bình thành không xa, vừa xuống thuyền không chừng sẽ lập tức bị người của hai phái phát hiện.Nàng ta hành lễ với hai người: “Ta tên Nhan Hồng Vũ, là nữ nhi Nhan gia, Ngân Nguyệt tông, Phong Lôi giáo cấu kết với nhau...”Lữ Thiếu Khanh cắt ngang lời nàng ta, hắn không muốn nghe những chuyện này: “Chuyện Nhan gia các người liên quan quái gì đến ta, mau tranh thủ đi xuống đi.”“Ngươi không đi xuống, ta bắt ngươi đi đổi linh thạch.”Nhan Hồng Vũ ngạc nhiên.Tuyệt tình như vậy sao?Nàng ta tự nhận bề ngoài của mình không tệ, là mỹ nhân nổi danh Nhan gia.Chuyện xảy ra lần này một phần cũng là do mỹ mạo của nàng ta gây nên.Lữ Thiếu Khanh trước mặt lại không nhìn thấy giá trị nhan sắc của nàng ta.Hắn có phải nam nhân không vậy?Nam nhân bình thường thấy được dáng vẻ của nàng ta không quỳ xuống dưới chân nàng ta nhưng cũng không đến mức có biểu hiện như Lữ Thiếu Khanh.“Công tử, mong công tử ra tay giúp đỡ.”Nhan Hồng Vũ một lần nữa hành lễ với Lữ Thiếu Khanh.“Không có thương lượng, đi, không đi ta báo quan đấy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận