Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2981: Lần sau gặp mặt, liền sẽ không buông tha ngươi (length: 6678)

Lữ Thiếu Khanh xoa cằm, trầm ngâm suy nghĩ.
Yến Tử Cống thấy Lữ Thiếu Khanh trầm ngâm như vậy, trong lòng mừng thầm.
Hắn cảm thấy mình đã tạo ra được tác dụng.
Không cần có tác dụng quá lớn, chỉ cần trong lòng Lữ Thiếu Khanh gieo xuống một mầm mống hoài nghi là được rồi.
Bọn hắn đám nửa bước Tiên Đế này vì sao lại muốn ngăn cản Nguyệt?
Còn chẳng phải là sợ Nguyệt sẽ trở thành nửa bước Tiên Đế?
Hiện tại không thể giết được Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn, vậy thì gieo vào trong lòng bọn họ một mầm mống hoài nghi, chia rẽ quan hệ của họ với Nguyệt.
Chỉ cần không được như Nguyệt mong muốn, lần này cũng coi như ngăn trở được Nguyệt.
Tiên giới không cần Tiên Đế, nửa bước Tiên Đế là đủ rồi.
Lữ Thiếu Khanh vẫn đang xoa cằm, Yến Tử Cống thấy Lữ Thiếu Khanh im lặng nãy giờ liền không nhịn được lên tiếng, “Ta đã kể chi tiết cho ngươi biết rồi.” "Đừng quên lời thề của ngươi."
Mắt Lữ Thiếu Khanh khẽ động, ánh mắt lại rơi vào người Yến Tử Cống.
Hắn vẫn còn một vấn đề, "Tại sao trước kia không thấy bóng dáng các ngươi đâu, giờ lại xuất hiện?"
Trước kia, truyền thuyết về nửa bước Tiên Đế cũng hiếm, đừng nói là thấy người thật.
Bây giờ thì lại như đụng ổ nửa bước Tiên Đế, cứ lũ lượt kéo nhau xuất hiện.
Yến Tử Cống liếc Lữ Thiếu Khanh, "Hiện tại thiên cơ hỗn loạn, ngươi cảm giác được sao?"
"Thiên cơ hỗn loạn, đám Đọa Thần không cảm nhận được khí tức của chúng ta, chúng ta có thể dễ dàng xuất hiện ở Tiên giới."
Yến Tử Cống tiếp tục giảng giải, để Lữ Thiếu Khanh hiểu rõ nguyên nhân.
Giữa trời đất cứ một khoảng thời gian thì thiên cơ sẽ hỗn loạn, những nửa bước Tiên Đế hoặc các thế lực ẩn dật khác mới có thể xuất hiện tại Tiên giới.
Vì thiên cơ hỗn loạn nên không cần lo bị đám quái vật Đọa Thần để ý.
Cho dù có bị để ý, dựa vào thực lực của bọn hắn thì cũng có thể dễ dàng thoát thân.
Cứ cách một khoảng thời gian, cái khoảng thời gian này có chút dài, mấy ngàn vạn năm đến hàng triệu năm đều có.
Quản Vọng sống ba ngàn vạn năm, ở trong khoảng thời gian này, vẫn còn non lắm.
Thấy Lữ Thiếu Khanh gật đầu, Yến Tử Cống lại hỏi, “Ngươi có thể thực hiện lời hứa của mình không?” Ánh mắt hắn gắt gao nhìn Lữ Thiếu Khanh, trong lòng bắt đầu lo lắng không yên.
Lữ Thiếu Khanh mỉm cười, "Đương nhiên có thể."
Cười được hai tiếng, vẻ mặt hắn lập tức trở nên nghiêm túc, "Lần sau gặp mặt, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi."
Yến Tử Cống không nói gì thêm, chỉ lạnh lùng nhìn Lữ Thiếu Khanh.
Trong lòng hắn đã tràn ngập sự kích động.
Lữ Thiếu Khanh vung tay với hắn, không gian xung quanh khẽ vặn vẹo.
Yến Tử Cống cẩn thận cảm nhận, dường như thế giới đang đảo lộn, thời gian đảo ngược, hắn từ một không gian tiến vào một không gian khác.
Rất nhỏ, nếu không cẩn thận cảm nhận thì khó mà phát hiện.
Yến Tử Cống trong lòng vô cùng kinh hãi.
Hai thế giới kết nối mà không hề có khe hở, cái tên nhóc Bạch Mao kia rốt cuộc mạnh cỡ nào?
Loại người này cứ tiếp tục phát triển thì sau này mọi người còn sống làm sao nổi?
Trong lòng Yến Tử Cống phẫn hận, ý muốn giết Lữ Thiếu Khanh càng tăng thêm một bậc.
Nhưng hắn không dám lộ ra dù chỉ một chút sát khí.
Hắn hận Lữ Thiếu Khanh đến tận trời xanh là thật, nhưng cũng cực kỳ sợ hãi Lữ Thiếu Khanh.
Không có ai giúp đỡ thì hắn đánh không lại Lữ Thiếu Khanh.
Gợn sóng xung quanh biến mất, một vầng ánh nắng từ trên trời giáng xuống.
Yến Tử Cống cảm thấy một cỗ ấm áp, bỗng dưng có một loại xúc động muốn khóc.
Không dễ dàng, thật mẹ nó không dễ dàng.
Cuối cùng hắn cũng về đến Tiên giới rồi.
Hắn nhìn thoáng qua Lữ Thiếu Khanh cách đó không xa, cắn răng, “Sau này còn gặp lại!” Lữ Thiếu Khanh giơ một ngón tay về phía hắn, một lực lượng kinh thiên trấn áp xuống.
Không gian xung quanh ào ào sụp đổ, Yến Tử Cống hoảng hốt muốn ngăn cản.
Nhưng nghĩ tới lời thề của Lữ Thiếu Khanh, hắn không cho phép mình động thủ, mà là lẳng lặng nhìn Lữ Thiếu Khanh.
"Có ý gì đây?" Yến Tử Cống lạnh lùng hỏi lại, "Ta không phải là kẻ dễ bị dọa đâu."
Thấy hắn không có phản ứng, Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, "Không có tí sức lực nào, cút đi, lần sau gặp mặt ta nhất định sẽ giết chết ngươi."
Yến Tử Cống không nói gì, trực tiếp quay người bỏ chạy.
Lần này, hắn quyết định chạy cả mười năm tám năm mới dừng lại.
Ánh sáng lóe lên, đó là quy tắc thiên đạo, phía sau hắn hóa thành lưu quang biến mất.
Yến Tử Cống một mạch chạy, cũng không rõ đã chạy bao lâu, khi cảm thấy rã rời thì hắn mới dừng lại được.
Tâm thần khẽ động, xung quanh đại đạo ầm vang, thân thể hắn ở trong tiếng ầm vang đó chậm rãi hình thành lại.
"Hô hô..."
Yến Tử Cống hung hăng hít vào một hơi, sau đó mới căm hận kêu lên, “Đáng chết, tên nhóc Bạch Mao kia!” Vừa mở miệng, hắn lập tức cảnh giác nhìn xung quanh.
Hắn đã bị ám ảnh tâm lý rồi.
Nhưng nhìn thấy xung quanh một mảnh yên tĩnh, Yến Tử Cống mới thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm.
Hắn lại mắng tiếp, "Đồ nhóc Bạch Mao đáng trời đánh, ngươi chờ đó cho ta, ta nhất định phải giết ngươi."
"Mẹ kiếp!"
Giữa không trung bỗng như sấm sét nổ lên một tiếng quát lớn, "Con mẹ nó!"
"Nhịn ngươi lâu lắm rồi, lần thứ nhất ta không so đo với ngươi, ngươi còn muốn được đà lấn tới à?"
Theo tiếng của Lữ Thiếu Khanh vang lên, giữa trời đất xảy ra biến hóa.
Mây đen lại xuất hiện, lác đác mưa rơi xuống, giữa trời đất lại trở thành một mảnh trắng xóa.
Nước mưa rơi xuống người Yến Tử Cống, Yến Tử Cống lạnh run người, toàn thân lạnh toát.
Hắn không dám tin nhìn Lữ Thiếu Khanh trên bầu trời.
Lữ Thiếu Khanh vẫn như vừa nãy, sừng sững giữa trời đất, mặt trời trên đỉnh đầu, nhìn xuống hắn.
"Ngươi, ngươi..."
Thân thể Yến Tử Cống khẽ run, sợ hãi khiến hắn hét lên, “Không, không thể nào…” “Rõ ràng đã là…” Lữ Thiếu Khanh lạnh mặt thay Yến Tử Cống nói ra nghi ngờ trong lòng, "Rõ ràng đã là Tiên giới, sao vẫn là thế giới của ta?"
Yến Tử Cống gắt gao nhìn Lữ Thiếu Khanh, hắn không phải kẻ ngu, rất nhanh đã kịp phản ứng.
Sắc mặt của hắn trở nên vô cùng khó coi, “Là lúc nãy?” Lúc nãy Lữ Thiếu Khanh ra tay với hắn, không gian xung quanh chấn động, khiến hắn không thể nào phát hiện được.
Yến Tử Cống trong lòng hận thấu xương, nguyên lai tưởng rằng Lữ Thiếu Khanh dọa hắn, không ngờ lại giở chiêu này ra.
Lữ Thiếu Khanh gật đầu khen ngợi, "Thật thông minh!"
Sau đó cười tủm tỉm chào hỏi Yến Tử Cống, "Này, chúng ta lại gặp mặt rồi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận