Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1206: Ta coi bọn họ là kẻ lường gạt

Chương 1206: Ta coi bọn họ là kẻ lường gạtChương 1206: Ta coi bọn họ là kẻ lường gạt
Nghĩ tới đây, Tiêu Y không kìm được cúi đầu vỗ vỗ bộ ngực của mình.
Thực là đáng ghét, chỉ nhìn dáng vẻ của ta là phải biết không có nửa cọng lông quan hệ vào với quái vật chứ.
Nhưng, Tiêu Y vẫn không hiểu nguyên nhân Lữ Thiếu Khanh rời đi: "Chúng ta cứ thế rời đi, đến lúc đó làm sao đi gặp gia gia T¡ Tiên tỷ tỷ?"
"Ngu chết mất, mấy câu hỏi ngu xuẩn này đừng tới hỏi ta nữa, ta sợ bị muội lây đấy."
Lữ Thiếu Khanh ngáp dài, giờ hắn đã rất mệt mỏi, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon: "Lái thuyền chậm một chút, đi ung dung thôi." Sau khi nói xong hắn liền tiến vào trong khoang thuyền, chỉ chốc lát sau, tiếng hít thở đều đặn vang lên, thật sự đi ngủ rồi.
Tiêu Y cũng không ngốc, câu nói sau cùng của Lữ Thiếu Khanh khiến nàng hiểu ra rất nhanh.
"Hóa ra là lái chậm để chờ Ti Tiên tỷ tỷ đuổi theo sao?"
Sau đó nàng lại nâng tiểu Hắc nói: "Tiểu Hắc à, sau này đừng học giống ba ba ngươi nhé."
Có chuyện gì thì nói cho rõ ràng, sao cứ bắt ta phải tự nghĩ vậy.
"Muội rảnh lắm đúng không?" Giọng Kế Ngôn truyền tới: "Có thời gian để nói xấu chi bằng củng cố cảnh giới của mình chút đi."
"Nhìn biểu hiện ban nãy của muội làm sư phụ mất mặt lắm." "Vâng, vâng!" Tiêu Y bị nói đến liên tục gật đầu, như một con chó con ngoan ngoấn, thở cũng không dám thở nhiều một chút.
Quên đi mất, Nhị sư huynh đi ngủ, Đại sư huynh không ngủ đâu.
Nói xấu Nhị sư huynh, chắc chắn Đại sư huynh không vui.
Vẫn nên cẩn thận một chút, để tránh bị đôi phu thê này song kiếm hợp bích.
Bên này Tiêu Y ngoan ngoãn đi tu luyện, phi thuyền vẫn đi về phía trước theo tốc độ đã cài đặt, chậm rãi phi hành, tốc độ đi đường chậm như con rùa.
Bên này Lận Vũ dẫn người bận rộn bên bộ tộc Nguyên Huyên, nhoáng một cái đã mấy tháng trôi qua.
Bộ tộc Nguyên Huyên là bộ tộc lớn, nhân số vài vạn người. Đánh chết Tế tư và cao thủ Nguyên Anh kỳ nối giáo cho giặc của bọn chúng khiến bộ tộc này đã mất đi cao thủ chân chính.
Mặc dù còn có người không phục, nhưng trước mặt sức mạnh tuyệt đối, sự phản kháng của bọn hắn chẳng tạo ra được bọt nước gì.
Lận Vũ tọa trấn nơi này, dùng thủ đoạn cứng rắn thay đổi tư tưởng của đám người bộ tộc Nguyên Huyên, thay đổi suy nghĩ của bọn hắn.
Để bọn hắn biết những quái vật Tế tư, Tế thần này là kẻ địch của nhân loại.
Đây là một công trình loại lớn, tốn rất nhiều thời gian.
Để đề phòng chuyện ngoài ý muốn, Lận Vũ đích thân tọa trấn ở đây.
Ngày này, từ nơi xa bỗng nhiên xẹt qua hai đạo lưu quang, tốc độ cực nhanh, từ xa đến gần.
Lận Vũ tọa trấn ở đây sau khi phát hiện lập tức xuất hiện phía trước chặn đường đi.
"Là kẻ..."
Lận Vũ vừa hô lên hai từ chợt phát hiện ra người quen, lập tức sững sờ: "Đại tiểu thư, Dận Khuyết, các ngươi, sao lại tới nơi này?"
Người tới chính là Tương Ti Tiên và Dận Khuyết bị Lữ Thiếu Khanh vứt bỏ.
Bọn hẳn ngự quang mà đi, vội vội vàng vàng đi đường.
Hai người mặc dù là tu tiên giả, nhưng đi đường liên tục khiến bọn hắn lộ vẻ phong trần mệt mỏi, trông rất mệt nhọc.
"Lận Vũ trưởng lão?"
Hai người đầu tiên là giật mình, sau đó vui mừng "Lận Vũ trưởng lão, không ngờ ngươi thế mà lại ở chỗ này."
Dận Khuyết càng nịnh nọt hơn: "Đại trưởng lão quả nhiên thần cơ diệu toán, bảo chúng ta cứ đi về phía này, quả nhiên có thể đụng phải Lận Vũ trưởng lão."
"May chúng ta không đi phân bộ, nếu không đúng là không tìm thấy Lận Vũ trưởng lão rồi."
Tương T¡ Tiên cũng nở nụ cười, cả người trầm tĩnh lại: "Xem ra Lận Vũ trưởng lão lần này đánh bại được Tế tư bộ tộc Nguyên Huyên, giải cứu bộ tộc Nguyên Huyên rồi."
"Chúc mừng Lận Vũ trưởng lão lại lập công."
Giải cứu một bộ tộc là có thể suy yếu một phần thực lực của quái vật, này lên kia xuống, đối với tổ chức Thí Thần mà nói, đây là tin tức tốt.
Còn Lận Vũ sau khi nhìn thấy Tương T¡ Tiên và Dận Khuyết, trong lòng hơi hồi hộp, dự cảm không ổn đã biến mất mấy tháng lại một lần nữa nổi lên.
"Đại tiểu thư, Dận Khuyết, các ngươi làm sao lại tới nơi này? Là đại trưởng lão chỉ dẫn sao?"
Tương Ti Tiên gật đầu: "Chúng ta gặp chút phiền phức trên đường đi, vốn muốn nhờ gia gia đến, nhưng gia gia lại bảo chúng ta cứ đi theo hướng này."
"Gặp được Lận Vũ trưởng lão ở đây có lẽ cũng trong dự liệu của gia gia."
Lận Vũ không hiểu: "Đại trưởng lão có dặn dò gì ta sao?"
Tương T¡ Tiên lắc đầu, nhưng từ thuở nhỏ nàng ta đã đi theo bên cạnh gia gia, ý của gia gia nàng ta hiểu rõ hơn những người khác. Nàng ta hỏi Lận Vũ: "Lận Vũ trưởng lão, ngươi có từng gặp ba người không?”
"Hai nam một nữ, còn có ba con linh sủng."
Tương T¡ Tiên tả lại đại khái dáng vẻ ba người Lữ Thiếu Khanh.
Trong đầu Lận Vũ lập tức hiện ra thân hình ba người Lữ Thiếu Khanh.
Dự cảm không tốt trong lòng càng thêm mãnh liệt, cổ họng ông ta khô cạn, đăng chát hỏi: "Bọn hắn không phải người đại trưởng lão muốn gặp chứ?”
Tương Tỉ Tiên gật đầu, trên mặt càng thêm vui mừng: "Không sai, xem ra Lận Vũ trưởng lão ngươi đã gặp qua bọn hắn."
Quả nhiên!
Cơ thể Lận Vũ lay động, suýt từ trên trời rơi xuống. Tiểu tử kia không nói láo.
Vậy mà mình lại coi bọn họ là kẻ lừa gạt.
Nhìn thấy phản ứng của Lận Vũ, Tương T¡ Tiên hỏi: "Lận Vũ trưởng lão, sao vậy?"
Lận Vũ nở nụ cười khổ: "Bọn hắn bảo ta dẫn bọn hắn đi gặp đại trưởng lão, †a tưởng bọn hắn là kẻ lừa gạt nên từ chối."
"Cái gì?" Cơ thể Tương Ti Tiên cũng cũng lay động một cái, cũng muốn từ trên trời rơi xuống.
"Cái này... cái này...
Tương Tư Tiên chỉ hận mình đang lơ lửng giữa không trung không dẫm được xuống mặt đất.
Nếu không, nàng ta nhất định sẽ dẫm mặt đất thành một cái hố to. Nàng ta ngàn dặm xa xôi tới đây làm gì?
Không phải là làm theo ý gia gia, tới đây tìm người đặc biệt mà gia gia nhắc đến sao?
Việc này quan hệ tới tương lai của nhân tộc, tới việc đối phó với Tế Thần.
Nàng ta ở đây màn trời chiếu đất hơn một năm, thật vất vả mới gặp được bọn Lữ Thiếu Khanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận