Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2173: Đừng thương tâm, ngươi biểu hiện còn không tệ (length: 7024)

Tiêu Y giật mình, sau đó khinh bỉ nói: "Yếu quá, cái này đã thổ huyết rồi hả?"
Lúc này là cái kiểu gì vậy?
Biết rõ thực lực của nhị sư huynh liền sợ hãi à?
An Tường bị đả kích lớn, lòng nguội lạnh như tro, ý chí chiến đấu suy sụp.
Tưởng mình là thiên chi kiêu tử, là thiên tài thật sự, là đệ nhất mỹ nam Tề Châu.
Kết quả thì sao, có người đẹp trai hơn hắn, mạnh hơn hắn.
Vẻ kiêu ngạo trước kia trong nháy mắt biến thành nỗi nhục nhã.
Hắn bây giờ chỉ như một thằng hề.
Sau khi thổ huyết, An Tường đột nhiên cảm thấy tâm trống rỗng, toàn thân không còn chút sức lực, thế giới này thật là vô vị.
Hắn cười thảm một tiếng, "Ha ha..."
Sau đó nhắm mắt lại, máu tươi tiếp tục trào ra từ khóe miệng.
Tỏa ra một cỗ tử khí, vẻ mặt nặng nề.
Ôi trời!
Tiêu Y kinh hãi, đầu óc dù có ngu ngốc đến đâu lúc này cũng phát hiện không hợp lý.
"Nhị sư huynh, hắn, hắn..."
Đạo tâm của An Tường bị đả kích, hiện tại đã bắt đầu vỡ nát, bước vào giai đoạn tự hủy, không bao lâu nữa hắn sẽ trở thành một phế nhân, tính mạng có giữ được hay không còn chưa biết.
Tiêu Y có chút hoảng sợ.
An Tường dù sao cũng là sư đệ của nàng, là đồng môn.
Dù An Tường có phế đi hay là chết, đến lúc đó bọn họ có trăm miệng cũng không thể thanh minh.
Lữ Thiếu Khanh nhìn An Tường, lắc đầu, quá yếu đuối.
Hắn chậm rãi lên tiếng, "Muốn mạnh lên không?"
"Ta có thể khiến ngươi trở nên mạnh hơn."
Giọng nói rất nhẹ, nhưng lại mang theo một ma lực khác.
Nghe vào tai Tiêu Y không cảm thấy gì, nghe vào tai An Tường thì như sấm sét vang dội, inh tai nhức óc.
An Tường không để ý đến việc tiếp tục thổ huyết, hắn mở to mắt, nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh.
Ánh mắt mang theo khát vọng, nhưng cũng có nghi hoặc.
"Ngươi, nói thật chứ?"
Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Tiêu Y, "Ngươi đã giao thủ với nàng, cảm thấy nàng có thể đánh bại ngươi không?"
An Tường nhìn cô nàng Tiêu Y đang mang khuôn mặt đáng yêu ngọt ngào bên cạnh, đôi mắt to tròn, khiến Tiêu Y trông vô hại.
Nhưng sau một hiệp giao đấu, An Tường biết rõ vẻ ngoài của Tiêu Y là để lừa người.
Bề ngoài là thỏ trắng nhỏ, vụng trộm lại là cọp cái.
"Làm sao làm?" An Tường theo bản năng hỏi một câu, nhưng rất nhanh kịp phản ứng, "Ngươi chịu giúp ta?"
Hắn bình thường tuy kiêu căng tự đại, nhưng không có nghĩa là hắn là kẻ ngu.
Lần này hắn đến kêu gào muốn khiêu chiến Kế Ngôn, gây ra ảnh hưởng rất lớn đến Thiên Ngự Phong.
An Tường cảm thấy mình là người của Thiên Ngự Phong, nhất định phải tìm cách giết hắn mới đúng.
Sao có thể giúp hắn chứ?
Kịp phản ứng, hắn cắn răng đứng lên, nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, "Muốn giết hay lóc thịt thì tùy ngươi."
"Nhưng kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục, đừng hòng làm nhục ta."
Kịp phản ứng, An Tường lần nữa khôi phục vẻ kiêu ngạo và ngông cuồng của mình.
Tiêu Y ở bên cạnh nhìn mà bội phục vô cùng.
Chỉ một câu nói liền khiến An Tường chuyển hướng sự chú ý, chương trình tự hủy cũng lặng lẽ đóng lại.
Quả không hổ là nhị sư huynh của ta!
Lữ Thiếu Khanh cười nói: "Ta giết ngươi thì có lợi gì?"
"Ta và ngươi là đồng môn, ngươi còn phải gọi ta một tiếng sư huynh, đồng môn nên tương trợ lẫn nhau, cùng nhau tiến thoái, đồng tâm đối địch."
"Nội chiến tính là gì anh hùng?"
Sắc mặt An Tường hơi biến.
Lời này tuy hắn không muốn đồng ý, nhưng trong lòng không thể không thừa nhận.
Không sai, đồng môn nên đồng lòng hợp sức, cùng nhau đối ngoại, nội chiến không có ý nghĩa gì.
Thấy sắc mặt An Tường thay đổi, Lữ Thiếu Khanh tiếp tục nói, giọng vẫn vang dội rõ ràng, "Ngươi đến khiêu chiến Đại sư huynh, là muốn bản thân làm Đại sư huynh, từ đó được môn phái bồi dưỡng sao?"
Bị vạch trần tâm tư, sắc mặt An Tường khó coi hơn vài phần.
Há hốc mồm, muốn phủ nhận, nhưng sự kiêu ngạo không cho phép hắn nói dối, cuối cùng chỉ có thể im lặng.
"Tu luyện phần lớn là dựa vào chính mình, chứ không phải nghĩ đến dựa vào môn phái để giúp đỡ ngươi."
"Một lòng dựa vào người khác, ngươi có thể mạnh lên đến mức nào?"
"Ngươi có thể đi hỏi chưởng môn, hắn còn nợ ta bao nhiêu phúc lợi của môn phái."
"Ta có oán trách môn phái, oán trách chưởng môn sao?"
Tiêu Y không nhịn được phá lên: "Nhị sư huynh ngươi thường tự mình nói chưởng môn là keo kiệt quỷ đây."
"Ngươi cút ngay cho ta!" Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời đá cho Tiêu Y một cú.
An Tường nhìn cảnh trước mắt, lại càng im lặng.
Lời của Lữ Thiếu Khanh khiến hắn khó mà phản bác.
Lữ Thiếu Khanh chờ hắn tiêu hóa xong xuôi, tiếp tục nói, "Ngươi là sư đệ ta, đồng môn lẽ ra nên giúp đỡ nhau."
"Ta có thể giúp ngươi, không nói đến đột phá cảnh giới, nhưng ít nhất để ngươi tu vi tăng lên mấy cấp bậc."
"Ngươi cần không?"
Lời này, An Tường không tin.
Cuối cùng hắn cũng có cơ hội mở miệng, lạnh lùng nói: "Ngươi nghĩ ta sẽ tin à?"
Lữ Thiếu Khanh cũng không vòng vo, nói với Tiêu Y: "Cho hắn một kiếm, để hắn xem thực lực thật sự của ngươi."
Tiêu Y biết Lữ Thiếu Khanh ở đây, An Tường không chết được, cho nên không do dự nhiều, rút kiếm đâm thẳng vào An Tường.
"Soạt!"
Trong chớp mắt, An Tường cảm thấy mình như ở trong một thế giới nước, xung quanh bích thủy dập dờn, trong đại dương xanh thẳm, một cơn sóng lớn ập vào hắn, giống như một ngọn núi thần đánh xuống An Tường.
Áp lực cường đại khiến linh hồn An Tường run rẩy, miệng hắn há ra, nhưng phát hiện mình không thể thở được.
Sức mạnh đáng sợ làm hắn nghẹt thở.
Đối mặt với một kiếm này của Tiêu Y, An Tường không hề có ý định phản kháng.
An Tường nhắm mắt lại, cảm thấy mình chết chắc.
Một kiếm này, hắn không nghĩ ra được biện pháp nào để ngăn cản.
Nhắm mắt lại, nhưng một lúc lâu sau vẫn không cảm thấy bất kỳ đau đớn nào trên người.
An Tường mở to mắt, phát hiện mọi thứ đã trở lại như cũ.
Tiêu Y khinh bỉ nhìn hắn, "Ta còn tưởng ngươi sợ ngất rồi chứ."
"Đồ ăn hại!"
Mặt An Tường đỏ bừng, hồi tưởng lại những lời mình nói khiêu chiến Tiêu Y trước kia, An Tường bất giác cúi đầu, một lần nữa cảm thấy mình là một thằng hề.
Tiêu Y không đánh với hắn, không phải vì sợ hắn, mà là không muốn bắt nạt hắn.
Hành vi trước kia của mình thật nực cười.
Nghĩ đến đây, mặt An Tường lại tái nhợt đi mấy phần, khóe miệng lại bắt đầu rỉ máu.
Ây da, tên nhóc này sao lại thích thổ huyết thế?
Lữ Thiếu Khanh trừng Tiêu Y một cái, "Tình nghĩa đồng môn, biết không hả?"
"Nói mấy lời hay ho vào!"
"Không được đánh hắn!"
Tiêu Y vẻ mặt đau khổ, có lời gì hay mà cầm máu được?
Sau khi suy nghĩ một hồi, Tiêu Y cố nén vẻ mặt, nói với An Tường: "Đừng buồn, ngươi thể hiện cũng không tệ đâu."
"Ít nhất không bị dọa đến tè ra quần..."
"Phụt!" An Tường phun ra một ngụm máu tươi. ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận