Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2251: Chương 2251

Chương 2251: Chương 2251Chương 2251: Chương 2251
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Gia Cát Huân không hiểu nổi tại sao xung quanh cây kiếm gãy lại trống không, không hề có quái vật xông tới. Graol
Đám quái vật từ xa nhào tới, mới đến gần đã bất ngờ hóa thành huyết vụ tung bay đầy trời, hoàn toàn bị chém nát. Gia Cát Huân rùng mình, nàng ta cảm nhận được một cỗ kiếm ý sắc bén.
Lúc này nàng ta mới cảm nhận được xung quanh tồn tại kiếm ý vô hình tạo thành một vòng phòng hộ vô hình. Cho nên quái vật giết tới đầu sẽ bị chém nát bét.
Thấy Gia Cát Huân khiếp sợ như thế, Tiêu Y vung Vô Khâu kiếm cười hì hì giải thích: “Yên tâm đi, có Đại sư huynh ở đây, quái vật không tới gần được đâu.”
Tới bây giờ Gia Cát Huần mới hiểu.
Mặc dù Kế Ngôn đang nhập định nhưng xung quanh hắn tràn ngập kiếm ý sắc bén bảo vệ nơi này.
Tiêu Y đi trước hấp dẫn chú ý của quái vật, đánh giết quái vật khong cho chúng đi quấy rầy Kế Ngôn.
Tiêu Y nói với Gia Cát Huân: “Gia Cát tỷ tỷ, tỷ đang bị thương rồi, ở đây nghỉ ngơi đi. Để ta đi xử lý đám quái vật buồn nôn này.”
Có thể là tấu tử tương lai, vẫn phải đối xử tử tế với nàng ta một tí.
Tương lai Nhị sư huynh có bắt nạt mình cũng có người có thể ra mặt giúp mình.
Hà hà.
Tiêu Y dương dương đắc ý vung vây trưởng kiếm chủ động giết ra ngoài. “Đám buồn nôn kia, ta tới chém chết các ngươi!”
Mặc dù không dùng được linh lực nhưng nàng rất thành thạo kiếm chiêu của người phàm, có thể nói là hạ bút thành văn, tùy ý vung kiếm lên có thể là tuyệt học võ lâm của người phàm.
Graol
Bọn quái vật liên tục gầm thét, bọn chúng có tốc độ, có sức mạnh, nhưng đối mặt với Tiêu Y cầm Vô Khâu kiếm trong tay thì bó tay bó chân. Lần giáp toàn thân cũng không ngăn nổi Vô Khâu kiếm sắc bén.
Tiêu Y vung một kiếm là có thể dễ dàng giải quyết bọn chúng.
Đối mặt với Tiêu Y, không ít quái vật chỉ có thể gầm thét liên tục, không còn cách nào khác.
Gia Cát Huâ không lựa chọn đi chữa thương, không vận được linh lực, không dùng được nhẫn trữ vật, cũng không lấy đan dược ra, trị thương cái cọng lông.
Vừa nghĩ lại, mình rơi vào hoàn cảnh này hoàn toàn là do Lữ Thiếu Khanh ban tặng, lửa giận trong lòng Gia Cát Huân bốc lên vùn vụt.
Nàng ta lao ra sóng vai chiến đấu với Tiêu Y.
Thấy Gia Cát Huân trực tiếp đập chết một mảnh quái vật hình chó, Tiêu Y phải chớp chớp mắt mấy cái.
Sau này qua cửa liệu có thể bạo lực gia đình với Nhị sư huynh không?
Nhưng hai mắt nàng lập tức sáng rực lên, hung hãn như thế, có thể trị được Nhị sư huynh thì không gì tốt hơn. Tiêu Y vội vàng dựa vào nàng ta, nịnh bợ: “Gia Cát tỷ tỷ, tỷ thật lợi hại, Nhị sư huynh của ta đâu?”
Ba chữ “Nhị sư huynh” vừa được thốt ra, sức chiến đấu của Gia Cát Huân lập tức tăng vọt lên mấy lần.
Một quyền đánh vỡ tan một con quái vật, nàng ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Hắn chết rồi”
Tiêu Y nghe xong chẳng những không lo lắng mà ngược lại càng cười đến là vui vẻ, hai mắt híp lại.
Có gian tình. Chắc chắn có gian tình.
Nhị sư huynh không phải dạng người kéo quần không nhận người sao?
Nếu không vì sao Gia Cát tỷ tỷ lại tức giận như vậy?
Hừ, Nhị sư huynh cặn bã. Nhưng Tiêu Y vẫn phải nói tốt cho Lữ Thiếu Khanh: “Gia Cát tỷ tỷ, tỷ không nên tức giận. Nhị sư huynh làm chuyện gì cũng có dụng ý của huynh ấy."
Dụng ý của hắn?
Gia Cát Huân giận lắm rồi. Đúng vậy, dụng ý của gia hỏa kia là muốn biến mình làm đá dò đường. Gặp được nguy hiểm là ném ra một câu “Ngươi đi đi” “Đang chết!” Gia Cát Huân tức giận quát lên, một phát bắt được một con quái vật đang nhào lên, bèn hung hăng nên mạnh xuống đất: “Gia hỏa hỗn đản, đi chết đi!”
Tiêu Y hãi hùng khiếp vía, rốt cuộc Nhị sư huynh đã làm gì mà có thể khiến cho Gia Cát Tỷ tỷ tức giận đến thế?
“Gia Cát tỷ tỷ, Nhị sư huynh đã làm gì tỷ vậy?” Hai mắt Tiêu Y lóe lên lấp lánh, đó là ánh sáng của sự tò mò.
Gia Cát Huân nghiến răng: “Cả đời ta sẽ không quên!” Đường đường là đệ tử dòng chính của gia tộc ẩn thế của Thánh tộc, lại bị người ta coi là đá dò đường.
Đây là sỉ nhục!
Không cắn chết tên hỗn đản kia, ta không rửa sạch được nỗi sỉ nhục này.
Quả nhiên!
Tiêu Y tự tặng cho mình một ngón cái, quả nhiên mình đoán không sai.
Quả nhiên Nhị sư huynh đã làm ra chuyện không thể miêu tả với Gia Cát tỷ tỷ. Tiêu Y lập tức án ủi Gia Cát Huân: “Gia Cát tỷ tỷ, tỷ yên tâm đi. Tới lúc đó ta sẽ tìm sư phụ, để sư phụ dạy dỗ Nhị sư huynh.”
“Nếu thực sự không được, thì để sư huynh ra tay cũng được.”
Gia Cát Huân thở phì phì nói: “Hừ, nói không chừng hắn ở bên ngoài đã bị Đại Thừa kỳ đánh chết rồi.”
“Đại Thừa kỳ?”
Tiêu Y quá sợ hãi, cũng không dám bát quái nữa, tiếp tục hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?” Gia Cát Huân kể lại đại khái mọi chuyện một lượt.
Tiêu Y không nhịn được mà lo lắng quay sang nhìn Đế Kiếm, Kế Ngôn đang ngồi xếp bằng bên dưới Đế Kiêm cũng hơi lóe lên.
Thân kiếm có hai dải ánh sáng, một loại màu trắng, một màu đen.
Gia Cát Huân lại nói: “Đối mặt với Đại Thừa kỳ, để ta xem hắn phách lối thế nào!”
Tiêu Y cười hà hà, cực kỳ tin tưởng Lữ Thiếu Khanh: “Yên tâm đi, Nhị sư huynh không sao đầu.”
“Nói không chừng huynh ấy đang nghĩ cách đối phó với Đại Thừa kỳ ấy.”
Đối phó với Đại Thừa kỳ?
Lời này mà cũng dám nói? Quả nhiên là sư muội của tên hỗn đản kia, khẩu khí thật cuồng vọng.
Gia Cát Huân cười lạnh một tiếng, giêu cợt hỏi: “Đối phó với Đại Thừa kỳ?”
“Hắn lấy cái gì để đối phó? Đầu sắt à?”
Dù là Hợp Thể kỳ, Đại Thừa kỳ người ta thổi một hơi ngươi cũng toi rồi.
Còn nghĩ cách đối phó với Đại Thừa kỳ nữa à?
Phương pháp tốt nhất để đối phó với Đại Thừa kỳ đương nhiên là trốn xa chừng nào tốt chừng đó.
Trong vị diện này, Đại Thừa kỳ là Chân Thần, là tồn tại vô địch đó.
Đối phó với Đại Thừa kỳ chỉ có cảnh giới Đại Thừa kỳ thôi, còn lại đầu không được.
Tiêu Y cười hà hà: “Dù Nhị sử huynh không địch lại Đại Thừa kỳ, không phải còn có Đại Sư huynh của ta sao?” Hai vị sư huynh của ta liên thủ, vô địch thiên hạ. Gia Cát Luân lắc đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận