Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2209: Cổ quái hỏa diễm (length: 6803)

Tiêu Y ôm Tiểu Hắc trên không trung ngự kiếm mà đi, trên không trung, Tiêu Y có thể nhìn rõ thế giới này hơn.
Mặt đất trơ trụi, không có bất kỳ thực vật nào.
Đồng thời trên mặt đất bao phủ những ngọn núi lớn nhỏ không đều, mỗi một ngọn núi đều là một ngọn núi lửa, lửa phun ra ngoài.
Có những núi lửa thấp bé, phun ra cột lửa nhỏ, tốt lắm cũng chỉ cao hơn hai thước.
Cũng có những ngọn núi lửa cao lớn hùng vĩ, phun ra ngọn lửa, xông thẳng lên trời, chiếu sáng xung quanh như ban ngày.
Nơi này tuy cũng có bóng tối, nhưng ngọn lửa bùng nổ khiến bóng tối ở đây không còn chỗ ẩn náu.
Chỉ là nơi này dù có lửa bốc lên trời, lại tràn ngập âm khí, có cảm giác như thể đóng băng cả linh hồn.
Tiêu Y ôm Tiểu Hắc, rất hiếu kỳ, "Những ngọn lửa này rốt cuộc là thế nào vậy?"
Một mực ngự kiếm đi, tốc độ cực nhanh, thời gian thoáng một cái đã qua mấy tháng.
Linh lực trong cơ thể liên tục không ngừng, Tiêu Y lại cảm thấy có chút mệt mỏi.
Chủ yếu là về tinh thần, nơi này liên miên bất tận, ngoài những ngọn núi lửa phun trào trên mặt đất ra, không có gì khác, ngay cả quỷ ảnh cũng không có.
Con đường như thế khiến Tiêu Y cảm thấy vô cùng nhàm chán.
Nàng có chút hối hận rồi.
Nếu thành thật ngồi dịch chuyển đến Trung Châu, có lẽ đã sớm đến Trung Châu rồi.
Nhưng Tiểu Hắc lại có cảm giác với nơi này, nàng chỉ có thể mang theo Tiểu Hắc tiếp tục bay xuống.
Lại qua một thời gian, Tiểu Hắc bỗng nhiên nói, "Ngay phía trước."
Tiêu Y mừng rỡ, cuối cùng cũng tới rồi sao?
Lúc này tăng tốc, cuối cùng mang theo Tiểu Hắc đến nơi.
Một ngọn núi cao mấy vạn mét hiện ra trước mắt các nàng.
Ngọn núi đen như mực, trên bề mặt lồi lõm, thỉnh thoảng phản xạ ánh sáng.
Bề mặt phủ đầy băng giá, theo Tiêu Y thì đây là một ngọn núi băng đen tuyền.
Tiêu Y mang theo Tiểu Hắc lên tới đỉnh núi.
Tiêu Y vừa đặt chân xuống, nhiệt độ còn lạnh hơn bên ngoài ập đến.
"Lạnh quá!" Tiêu Y không kìm được rùng mình một cái, ở đây, như thể linh hồn cũng muốn bị đóng băng.
Tiêu Y đánh giá xung quanh, đỉnh núi dường như bị người dùng kiếm gọt đi một lớp, phía trên bóng loáng vuông vắn.
Trước mặt Tiêu Y có một khối nhô lên, không phải tảng đá, mà nhìn như một khối từ trong lòng núi lớn mọc ra.
Một ngọn lửa lơ lửng trên đó, so với những ngọn lửa cao hàng trăm mét, hàng vạn mét xung quanh thì ngọn lửa trước mắt như một đốm lửa nhỏ.
Tương tự, dù là ngọn lửa, nhưng không hề nóng bỏng, mà tản ra cái lạnh thấu xương.
Không có nóng, chỉ có lạnh.
Lại gần nó như gần băng giá, khiến người từ trong ra ngoài đều cảm nhận được cái lạnh.
"Đây là nơi nào?" Tiêu Y ôm chặt Tiểu Hắc, chỉ có Tiểu Hắc mới khiến nàng cảm thấy ấm áp, Tiêu Y hỏi, "Tiểu Hắc, ngươi biết không?"
Ánh mắt Tiểu Hắc mê ly, nhìn chằm chằm ngọn lửa trước mặt, vô thức nói, "Ta muốn ăn."
Ta đi!
Tiêu Y giật mình, vội vàng ôm chặt Tiểu Hắc hơn, "Đừng làm bậy, lửa này xem chừng là thứ không đàng hoàng."
Trực giác mách bảo Tiêu Y ngọn lửa trước mắt không ổn, rời đi ngay là lựa chọn tốt nhất, nhưng sự tò mò trong lòng lại khiến nàng không nhấc nổi bước chân.
Ngọn lửa trôi nổi trước mắt như ngọn lửa không có gốc, nhẹ nhàng lay động, giống như một đám yêu hỏa.
Tiêu Y càng nhìn càng thấy đẹp, có một loại thôi thúc muốn chiếm làm của riêng.
Dần dần, Tiêu Y càng đến gần hơn, bất tri bất giác, bên ngoài cơ thể nàng đã đóng một lớp băng, khí lạnh nhàn nhạt xuất hiện.
Tiêu Y chậm rãi giơ tay lên, vươn về phía ngọn lửa trước mắt.
"Răng rắc, răng rắc..."
Tay còn chưa tới gần, cánh tay Tiêu Y đã đóng một lớp băng dày, khí lạnh càng đậm, như sương trắng bốc lên.
"Phụt!"
Một tiếng nhẹ vang, tay Tiêu Y chạm vào ngọn lửa, ngọn lửa hơi nhảy lên.
Băng giá như đàn kiến bò đầy người Tiêu Y, khiến nàng hoàn toàn đông thành một pho tượng băng, kể cả Tiểu Hắc trong lòng cũng vậy.
Nhưng!
"Vút!"
Bỗng nhiên, Tiểu Hắc trong lòng Tiêu Y phát ra một tiếng chim hót.
Lớp băng trên người Tiêu Y vỡ tan, Tiểu Hắc ra sức vùng vẫy, thoát khỏi lòng Tiêu Y, bay lên trời, lộ ra bản thể.
Đôi cánh dài trăm thước vỗ, bay lượn trên bầu trời thế giới này, bay vòng quanh ngọn núi lớn hai vòng, cuối cùng đáp xuống, như chim ưng bắt mồi, lao thẳng đến ngọn lửa.
Ngọn lửa trôi lơ lửng như cảm nhận được nguy hiểm, oanh một tiếng, đột nhiên bùng nổ, lửa ngập trời.
Tiểu Hắc từ trên trời lao xuống, một ngụm nuốt trọn ngọn lửa kia.
"Ầm ầm!"
Núi lớn rung chuyển, vỡ làm hai nửa, như một cái miệng lớn đầy máu nuốt chửng Tiêu Y và Tiểu Hắc.
"Ầm ầm..."
Rung động lan tỏa, lan ra xung quanh.
Từng ngọn núi lửa vỡ tan, lửa biến mất, mặt đất bắt đầu chìm vào bóng tối.
Tiêu Y tỉnh táo lại, phản ứng đầu tiên của nàng là quá lạnh.
Nàng mở mắt ra, thấy mình bị lửa vây quanh, tắm trong ngọn lửa.
Ta đi!
Tiêu Y không kìm được phàn nàn, hơi lạnh khiến nàng như đang ngâm mình trong nước đá, chứ không phải trong lửa.
Cơ thể cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, cả linh hồn cũng có một loại cảm giác u ám trì trệ.
Nếu ở đây lâu, sớm muộn gì nàng cũng bị đông chết.
Còn chưa kịp hiểu rõ tình hình thì ngay sau đó, nàng phát hiện Tiểu Hắc đã biến mất.
Tiêu Y nàng quá sợ hãi.
Cũng không còn quan tâm đến tình cảnh, nàng nhìn quanh, lớn tiếng hét, "Tiểu Hắc, Tiểu Hắc, ngươi ở đâu?"
Gọi nửa ngày không thấy đáp lại, Tiêu Y trong lòng lo lắng.
Nếu Tiểu Hắc xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nàng cả đời này cũng không tha thứ cho mình.
Thần thức của Tiêu Y lan ra, phát hiện phía dưới có gì đó không giống, lẽ nào Tiểu Hắc ở dưới sao?
Nhưng phía dưới lại cho nàng một cảm giác nguy hiểm.
Tiêu Y không nghĩ nhiều, nàng không nói hai lời liền lao về phía dưới.
Giống như đang ở trong nước, càng xuống dưới, áp lực càng lớn, lửa xung quanh càng rực rỡ, nhưng lại càng lạnh giá.
Cơ thể Tiêu Y lại một lần nữa bắt đầu kết băng, cơ thể dần trở nên chậm chạp.
Đến cả suy nghĩ cũng trở nên trì trệ, ý thức bắt đầu mơ hồ.
Tiêu Y biết rõ, nếu tiếp tục xuống dưới, nàng sẽ mất mạng ở đây.
Nhưng nàng không hề do dự, "Ta là sư thúc, làm sao có thể nhìn sư điệt gặp nguy hiểm mà không quan tâm..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận