Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2103

Chương 2103Chương 2103
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Lắc đầu, Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm đi tới, còn tri kỷ đóng cửa lại, để Tô Uẩn Ngọc cùng Tiêu Dũng ở bên trong.
Trước khi đóng cửa, Lữ Thiếu Khanh còn tri kỷ khuyên nhủ: “Bá mẫu, nhẹ tay chút, tất cả mọi người ở bên ngoài.” “Đừng, đừng.” Tiêu Dũng nhìn cửa phòng đóng lại, theo bản năng vươn tay, bất lực hô hào.
Giờ khắc này, ông ta cảm thấy trời thực sự sập rồi.
Sau khi đi ra, Lữ Thiếu Khanh hiếu kì hỏi: “Mọi người sao lại tới đây?”
“Bắt gian sao? Nói rõ trước, ta là vô tội.”
Tiêu Sấm rất khó tin: “Sao các ngươi lại ở đây?”
Không phải nói muốn luận bàn với tiểu tử này sao?
Ta cố ý rời đi, luận bàn một phen, bất luận kết quả thế nào, chỉ cần có ba động chiến đấu hoặc đại ca ta bị thương, tiểu tử ngươi chắc chắn mang vững tội danh không coi ai ra gì, ÿ thế hiếp người.
Đến lúc đó chắc chắn Thiều sư đệ sẽ cho ngươi vài bạt tai thật mạnh. Kết quả, các ngươi chạy tới nơi này uống hoa tửu?
Đại ca đi làm cái gì rồi?
Loại này yêu thích không thể nhân nhịn một chút sao? Thiều Thừa cũng chỉ muốn chửi thề: “Khốn kiếp, ngươi đã làm gì?”
Trước đó xui khiến tổ sư đến uống hoa tửu, giờ lại dân phụ thân sư muội đi uống hoa tửu.
Tên khốn kiếp ngươi là quy công sao? Lữ Thiếu Khanh rất vô tội: “Con không hề làm gì cả?” “Bá phụ tới tìm con muốn cùng con luận bàn, nói con khi dễ sư muội, người nói, đây nhất định là có hiểu lầm nha.”
“Cho nên con liền đề nghị ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện, hóa giải hiểu lầm.” “Tới đây chúng con chỉ uống rượu thôi, con không làm gì cả.”
Tiêu Y rất cạn lời, ý là, cha ta có làm cái gì sao?
Tiêu Sấm tức giận tới mức cắn răng: “Tiểu tử ngươi, đang nói hươu nói vượn.” “Không tin, người đi hỏi bá phụ đi.” Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc: “Dù sao trước đó con cũng bảo người cản lại đi, nhưng người không chịu.” Thiều Thừa nghe xong, lập tức hiểu ra.
Sư huynh đang tính kế ông mà.
Thiều Thừa bất mãn nói với Tiêu Sấm: “Sư huynh, huynh muốn làm gì?”
Tiêu Sấm xấu hổ cười một tiếng, lúc này nói sang chuyện khác: “Bên trong sao không nghe thấy âm thanh gì nhỉ?”
Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ: “Chuyện vọ chồng nhà người ta, người đứng muốn nghe lén ở góc tường à?”
“Được rồi, trở về đi, chừa cho bọn họ chút không gian của người chết.”
Lữ Thiếu Khanh hắc hắc cười không ngừng, hai chữ người chết nghiến rất nặng nà.
Lữ Thiếu Khanh bên này chậm rãi ung dung trở về, mấy ngày sau, Tiêu Y cõng tiểu Hắc từ dưới núi xông lên. “Cha muội sao rồi?” Lữ Thiếu Khanh liếc mắt: “Đứa con gái bất hiếu.”
“Dẫn mẹ muội đi bắt gian, cha muội không đánh chết muội à?”
Tiêu Y oan uổng chết rồi, kêu gào: “Nhị sư huynh, nếu ta biết huynh dân cha ta đi uống hoa tửu, đánh chết ta cũng sẽ không ởi tìm hai người.”
“Cha ta đã làm gì khiến huynh khi dễ ông ấy như vậy.”
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: _ “Không có, ta nào dám khi dê ông ấy, ta rất tôn kính trưởng bối được không hả?”
“Ông ấy muốn đi uống hoa tửu, ta đương nhiên muốn thỏa mãn nguyện vọng của ông ấy, đúng không nào?” Tiêu Y cạn lời rồi: “Lần này cha ta bị đánh thảm lắm, bị mẹ ta cấm túc mười năm không cho phép đi ra ngoài.” “Hắc hắc, tốt.” Không ngờ Lữ Thiếu Khanh lại cười hắc hắc, rất vui vẻ: “Không có người đến làm phiền ta đọc tin tức nữa rồi."
“Ai dám tới quấy rầy ta, thì nhìn kết cục của cha muội đi.” Đầu Tiêu Y bỗng nhiên choáng một cái, dưới chân nàng lảo đảo mấy bước, khó có thể tin nhìn Nhị sư huynh mình: “Không phải chứ, Nhị sư huynh, huynh nói là, cha ta quấy rầy huynh đọc tin tức, cho nên huynh mới khi dễ ông ấy như vậy?”
Lữ Thiếu Khanh bày ra tư thái thoải mái, hài lòng nói: “Đâu có, đừng có nói hươu nói vượn, nếu không ta sẽ thay phụ thân muội dạy bảo đứa con gái bất hiếu quân pháp bất vị thân này đấy.”
Nhìn dáng vẻ Lữ Thiếu Khanh, Tiêu Y biết phụ thân mình đã bị Lữ Thiếu Khanh đem ra giết gà dọa khỉ rồi. Thu thập phụ thân nàng một trận để nói người khác biết, đừng đến trêu chọc hắn, nếu không đây chính là kết cục. Tiêu Y thở phì phò nói: “ Nhị sư huynh, huynh quá không tử tế."
“Không tử tế gì đó, đứa con gái bất hiếu muội không có tư cách nói lời này.”
Tiêu Y mài răng, rất muốn cắn lên người Lữ Thiếu Khanh một cái.
Ta không phải không tử tế biết không hả?
Nếu biết trước, đánh chết ta cũng sẽ không dân mâu thần đi.
Còn không phải bởi vì ngươi? “Mau đổi viết tâm đắc của muội đi, còn ồn ào, muội về phòng mình mà viết.”
Tiêu Y vội vàng rụt cổ, ngoan ngoãn đi đến cạnh bàn cúi đầu tiếp tục múa bút thành văn.
Trong khoảng thời gian sau đó dĩ nhiên không còn ai khác tới quấy rầy Lữ Thiếu Khanh. Còn đám fan hâm mộ của Kế Ngôn muốn đến bái kiến Kế Ngôn, bọn hắn ngay cả cổng lớn của Thiên Ngự Phong cũng không bước vào được. Thái Mân, đệ tử Thiên Ngự Phong trở thành đạo phòng tuyến thứ nhất ngăn cản bọn hắn.
Cứ như vậy, Lữ Thiếu Khanh vừa thông qua Thiên Cơ Bài hiểu rõ chuyện xảy ra ở Thập Tam Châu vừa lặng lẽ chữa thương.
Thời gian nhoáng một cái lại qua hơn hai năm.
Thương thế của Lữ Thiếu Khanh cũng khôi phục được bảy tám phần.
Tạm thời Thời Quang Ốc không dùng được, hắn chỉ có thể dựa vào thời gian bình thường để chữa thương, thời gian hai năm, chưa từng tăng lên chút xíu tu vi nào.
Hắn chỉ đang rèn luyện tâm cảnh của mình.
Hôm nay Lữ Thiếu Khanh đang nằm trên chiếc giường đá đắc ý phơi nắng, Tiêu Y từ đằng xa xông lại.
“Nhị sư huynh, Nhị sư huynh, chưởng môn bảo huynh qua đó.”
Lữ Thiếu Khanh nhắm mắt lại, không hề muốn động đậy chút nào.
Chỉ coi như mình đang nằm mơ..
Tiêu Y thấy thế, dứt khoát đi lên lắc lắc Lữ Thiếu Khanh: “Nhị sư huynh, huynh đừng giả bộ, ta biết huynh không ngủ.”
Sau một khắc, từ mũi Lữ Thiếu Khanh vang lên tiếng ngáy.
Tiêu Y xạm mặt lại: “Sư phụ đang chờ huynh và Đại sử huynh đấy, tổ sư, chưởng môn bọn họ đều ở đấy.” Tiêu Y rơi vào đường cùng, chỉ có thể đem sư phụ ra. Lữ Thiếu Khanh mở to mắt: “Làm gì? Còn để cho người ta được thanh tịnh nữa không vậy?” Tiêu Y le lưỡi: “Không biết, có điều tổ sư, chưởng môn bọn họ đầu tề tụ đông đủ, hình như có chuyện đại sự quan trọng gì đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận