Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2267:

Chương 2267:Chương 2267:
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Như nhìn thấy quỷ, đôi mắt đỏ kè của Hoang thần trợn trừng trừng, khó mà tin nổi, hét lên chói tai: “Lục... Lục Tiên... kiếm quyết!”
“Ngươi có được từ đâu?”
Lữ Thiếu Khanh hét lên: “Không biết xấu hổ, cái đồ hàng lởm nhà ngươi đừng có tự thếp vàng lên mặt mình.” “Cái này tên là kiếm quyết mổ heo, chuyên môn đem đi giết đám con lợn nhà ngươi đấy.” Hoang thần còn muốn hỏi gì nữa, nhưng lời vừa rồi của Lữ Thiếu Khanh quá đáng ghét rồi.
Chớp mắt, cơn giận nuốt trọn lý trí của nó.
Graol
Hoang thần gầm thét: “Ta làm thịt ngươi!”
Nó hét lớn một tiếng, sóng âm chấn động hóa thành cơn lốc vô hình càn quét hư không.
Một vầng trắng sáng từ trên trời giáng xuống, tỏa ra khí tức hủy diệt, lấy tư thái Thái Sơn áp đỉnh đánh xuống Hoang thần.
Âm ầm. Hai cỗ sức mạnh va chạm, bộc phát ra vụ nổ không gì sánh kịp giữa hư không, không gian nơi này không chịu nổi mà sụp đổ từng mảng lớn.
Thủy linh từ phía xa giết lại thấy cảnh này cũng trợn tròn hai mắt.
Thân thể nó hơi nhúc nhích, khó mà tin nổi Lữ Thiếu Khanh lại có thể bộc phát ra được sức mạnh cường đại đến thế.
Sức mạnh cường đại mang tính hủy diệt lao xuống, chôn vùi âm thanh đợt tấn công của Hoang thần.
Nó tiếp tục xuyên xuống, lao về phía Hoang thần.
Hai mắt Hoang thần lấp lóe, nó không làm ra bất kỳ hành động ngăn cản nào mà kệ cho cỗ sức mạnh kinh khủng này nuốt chứng mình.
Âm ầm!
Vụ nổ kịch liệt bùng lên, Hoang thần biến mất. Nhưng không đợi bọn Lữ Thiếu Khanh vui mừng, Hoang thần lại bước ra một bước từ trong vụ nổ, như mang theo vận luận đặc thù, hư không gợn sóng tầng tầng.
Gợn sóng lan rộng ra xung quanh, nó đi tới đầu, sức mạnh kinh khủng mang theo uy lực hủy diệt lại yếu bớt, tiêu tan tới đó.
Cuối cùng, cả mảnh hư không lần nữa khôi phục sự bình tĩnh, Hoang thần đứng giữa hư không, nhìn chòng chọc Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh cũng bình tĩnh nhìn chằm chằm Hoang thần, trong lòng thầm tiếc nuối, mặc dù uy lực của mặt trăng cực kỳ lớn nhưng với một Đại Thừa kỳ thì vẫn hơi kém một chút. “Quả nhiên là Lục Tiên kiếm quyết!” Hoang thần nhìn chòng chọc vào Lữ Thiếu Khanh: “Sâu kiến, ngươi có được nó từ đâu?”
Lữ Thiếu Khanh chớp chớp mắt mấy cái: “Ngươi đoán xem?”
Sát ý tăng vọt.
Hoang thần chậm rãi giơ móng vuốt lên: “Lục Tiên kiếm quyết rất mạnh, nhưng do đồ sâu kiến như ngươi đánh ra thì đến tư cách gãi ngứa cho ta cũng không có.” Lữ Thiếu Khanh cười hỏi: “Thật sao? Ngươi có gan thì phun máu ra đi, đừng có nuốt xuống.”
Để tự trải nghiệm xem đây có phải Lục Tiên kiếm quyết thật sự không, Hoang thần không tiếc tự đón nhận đòn tấn công chính diện của nguyệt. Uy lực của nguyệt không phải đùa đâu, Lữ Thiếu Khanh có thể khẳng định, chắc chắn Hoang thần đã bị thương.
Dù bị thương không lớn, nhưng khẳng định là có.
“Sâu kiến!” Hoang thần nổi trận lôi đình, vồ móng vuốt xuống: “Chờ ta thôn phệ ngươi sẽ biết.” Vù.
Móng vuốt khổng lồ lại xuất hiện.
Sức mạnh cấp tốc vọt tới, Lữ Thiếu Khanh không kịp phòng bị, phụt máu tươi bay ngược lại ngàn vạn dặm. “Móa!l”
Lữ Thiếu Khanh mắng to, muốn thừa cơ thoát đi nhưng nơi này đã bị Hoang thần giam cầm từ trước.
Móng vuốt khổng lồ vồ xuống muốn bắt lấy Lữ Thiếu Khanh. Nhưng Kế Ngôn lại ra tay, ánh kiếm lại sáng lên chặt đứt móng vuốt của Hoang thần.
“Sâu kiến đáng chết!”
Lực sát thương của Kế Ngôn khiến cho Hoang thần giận dữ, hấp dẫn thù hận của nó, khiến nó chuyển mục tiêu ra tay sang Kế Ngôn.
“Hoang thần!” Thủy linh hét lớn một tiếng, lại lần nữa từ đằng xa giết tới.
Nó lại tiếp tục đại chiến với Hoang thần, Kế Ngôn ở bên cạnh sẵn sàng ra tay bất kỳ lúc nào.
Thủy linh biết mình sắp đến cực hạn rồi, đã đến nước này nó không cách nào lui bước được nữa, chỉ có thể tiếp tục chiến đấu cùng Hoang thần. Trong hai kẻ, chỉ có một có thể sống.
Cho nên, thủy linh rất hung hăng liều lĩnh, đánh cho Hoang thần phải ngỡ ngàng. OànhI
Thủy linh lại bị nó đánh bay một lần nữa, lần này ánh sáng của nó tối hẳn đi, khí tức đã suy yếu lắm rồi, gần như đã hôn mê.
Thân thể Hoang thần cũng hơi rung động, mơ hồ có thể nghe được tiếng nó há miệng thở dốc.
Hoang thần nhìn chằm chằm Kế Ngôn, nếu nso có răng, chắc hẳn lúc này đã nghiến ken két rồi.
Hoang thần chiến đấu với thủy linh, Kế Ngôn ở bên cạnh thỉ hoảng lại đánh nó một đòn khiến nó phiền chất. Mấy lần nó muốn nghĩ cách chơi chết Kế Ngôn trước, nhưng vẫn vướng thủy linh ở đây, bản thân Kế Ngôn cũng hết sức giảo hoạt, không cho nó cơ hội nào.
Hiện giờ thủy linh bắt đầu mất sức chiến đấu, đương nhiên mục tiêu của Hoang thần chuyển sang Kế Ngôn. Vốn phải thừa cơ chơi chết thủy linh, nhưng biểu hiện của Kế Ngôn khiến nó hận thấu xương.
Cho nên, nó muốn giết chết Kế Ngôn trước.
“Sâu kiến, chết đi!”
Hoang thần gầm thét, móng vuốt sắc nhọn bổ xuống Kế Ngôn.
Ông!
Kế Ngôn vung Vô Khâu kiếm lên, nhẹ nhàng phá vỡ đòn tấn công của Hoang thần, một lần nữa khiến nó bị thương.
Kế Ngôn và Hoang thần đều khẽ giật mình.
Sau đó, cả hai đều hiểu ra. Thực lực của Hoang thần đã giảm xuống, đánh với thủy linh lâu như thế, dù khiến cho thủy linh bị thương nặng nhưng Hoang thần cũng không khá hơn chút nào. Hai mắt Kế Ngôn sáng rực, sát ý trong lòng cùng kiếm ý bùng lên.
Kế Ngôn ra tay tấn công Hoang thần, Vô Khâu kiếm vạch ra. Tựa như quét ngang thiên hạ, lấy khí thế vô địch giáng mạnh xuống Hoang thần. Kiếm ý gào thét lại lần nữa bao phủ lấy Hoang thần. “Đáng chết!”
Hoang thần giận dữ, không ngờ nó lại cảm thấy áp lực. Nó nổi giận gầm lên một tiếng, như dã thú gào thét, sóng âm mang theo sức mạnh vô song chôn vùi ánh kiếm.
Kế Ngôn suýt phụt máu tươi, nhưng hai mắt hắn ta lại càng sáng hơn.
Quả nhiên thực lực của Hoang thần đã giảm xuống. Nếu là bình thường, một chiêu này của Hoang thần không đánh chất hắn ta cũng có thể khiến hắn ta bị thương không dậy nổi rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận