Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2207: Đi Trung châu tránh một chút (length: 6840)

Lữ Thiếu Khanh một cước trở lại Thiên Ngự phong nơi này, Kế Ngôn cũng theo sát phía sau.
"Ngươi trở về nhanh như vậy làm gì?" Lữ Thiếu Khanh khó chịu, "Ngươi ở lại đi, để chưởng môn truyền ngôi cho ngươi."
Kế Ngôn mặt không biểu lộ, "Không có chuyện của ta."
"Ai nói không có chuyện của ngươi?"
"Ngươi là Đại sư huynh, hảo hảo làm việc, đừng cả ngày nghĩ đến làm trạch nam."
"Mau đi, đừng để chưởng môn cùng sư phụ tìm người."
Phản loạn tuy nói đã giải quyết, nhưng mà chết nhiều trưởng lão như vậy.
Rất nhiều vị trí bị bỏ trống, Lăng Tiêu phái đang loạn.
Lữ Thiếu Khanh có thể đoán được sư phụ hắn bận rộn cỡ nào, ít nhất phải hơn nửa năm không rảnh trở về.
Nghĩ đến đây, hắn thở dài một tiếng, "Ai, cứ tiếp tục như vậy, tiểu sư đệ tiểu sư muội cũng không biết đến khi nào mới có thể có."
Tu sĩ vốn đã khó có thai, xa cách một thời gian dài như vậy, khó nha.
Kế Ngôn lộ ra vẻ tươi cười, "So với tìm ta, ta cảm thấy chưởng môn càng thích tìm ngươi hơn."
"Ngươi một bụng ý nghĩ xấu, rất nhiều chuyện đều có thể nghĩ ra cách giải quyết."
"Ta sát!"
Lữ Thiếu Khanh nhảy dựng lên, Kế Ngôn không phải không có lý.
Môn phái sắp tới sẽ là đủ thứ việc vặt, đủ thứ phiền phức, tóm lại là vô cùng hỗn loạn.
Lữ Thiếu Khanh vì sao muốn chạy?
Chẳng phải là vì thừa lúc bọn hắn chưa kịp phản ứng, thừa dịp chưa bắt được hắn để sai bảo.
Kế Ngôn bây giờ nhắc nhở hắn, hắn coi như chạy trốn cũng không thể thoát khỏi chùa.
Thiên Ngự phong nơi này đối với hắn mà nói không an toàn.
Sư phụ còn tốt, chỉ sợ cái tên chưởng môn nhỏ mọn xúi giục, sư phụ cũng đồng ý, cuối cùng sẽ triệu hắn đi làm việc.
Với cái tính cách vô sỉ của chưởng môn, khẳng định là coi hắn như trâu ngựa sai khiến.
Lữ Thiếu Khanh càng nghĩ càng thấy không ổn, không được, phải ra ngoài tránh một chút mới được.
Ra ngoài tránh một năm rưỡi.
Lữ Thiếu Khanh xoa cằm, đầu óc nhanh chóng suy tính.
Cân nhắc một hồi, hắn hỏi Kế Ngôn, "Ngươi cảm thấy cái tên kia như thế nào?"
Nhắc đến Công Tôn Nội, Kế Ngôn vẫn chưa thỏa mãn, "Quá yếu."
Chỉ giao đấu mấy chiêu với Công Tôn Nội, một kiếm làm hắn bị thương liền khiến hắn chạy mất, làm Kế Ngôn cảm thấy mười phần không đã nghiền.
Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc, "Để ngươi đã nghiền thì thế nào?"
Kế Ngôn: ? ? ?
"Có hứng thú đi Trung châu không?"
"Trung châu?"
"Đúng, Công Tôn gia quá đáng khinh người, dám phái người tìm đến Lăng Tiêu phái chúng ta gây sự. Chúng ta không đến cửa 'bái phỏng' một cái, ai cũng tưởng chúng ta dễ bắt nạt."
Lữ Thiếu Khanh sát khí đằng đằng, "Đến Trung châu làm một trận, để bọn kia biết rõ Lăng Tiêu phái chúng ta lợi hại."
Nói xong, Lữ Thiếu Khanh thở dài một tiếng, "Vì môn phái, ta nguyện xông pha khói lửa."
Kế Ngôn khinh bỉ, không hề nể tình vạch trần mục đích của Lữ Thiếu Khanh, "Ta thấy ngươi là muốn ra ngoài trốn tránh."
"Còn muốn đi dọa dẫm bắt chẹt? Muốn ta làm tay sai giúp ngươi."
Lữ Thiếu Khanh tức giận, "Đừng nói nhiều lời, ngươi có đi hay không?"
Kế Ngôn nói ít ý nhiều, "Đi!"
Chuyện còn lại của môn phái đều là việc vặt, hắn cũng không muốn bị cuốn vào.
Ánh mắt Kế Ngôn lóe lên, tràn đầy chờ mong, "Đã lâu như vậy, thực lực của người Trung châu sẽ ra sao?"
"Đừng làm loạn đấy," Lữ Thiếu Khanh nhắc nhở, "Nếu như chơi quá trớn, ngươi sẽ phải phi thăng tiên giới đó."
Lữ Thiếu Khanh lấy Xuyên Giới bàn ra, nhập tọa độ Trung châu vào, thân ảnh hai người nhanh chóng biến mất.
Lữ Thiếu Khanh cùng Kế Ngôn biến mất ngay trước mặt Ngu Sưởng bọn người, tất cả mọi người không khỏi cảm khái.
Kha Hồng cảm thán, "Môn phái có hai tiểu gia hỏa này, thật là may mắn."
"Đúng vậy, may mà có bọn họ, bằng không hậu quả thật không dám tưởng tượng." Trong lòng Ngu Sưởng không ngừng cảm thán may mắn.
Những người khác cũng thế, mặt mày lo sợ.
Vốn chỉ nghĩ chèn ép Lãng Thiên Hòa bọn người một chút, chỉnh đốn môn phái.
Không ngờ Lãng Thiên Hòa bọn người lại nổi dậy phản loạn, càng không ngờ Lãng Thiên Hòa lại là dư nghiệt của Quy Nguyên các, chuẩn bị cũng kỹ càng như vậy, còn cấu kết với Ma Tộc, thế lực Trung châu, lập tức liền đưa tới ba vị tồn tại Đại Thừa kỳ.
Nếu Lăng Tiêu phái không có vận may thì đã vạn kiếp bất phục rồi.
Kha Hồng bên này đang cảm thán, Ngu Sưởng lại oán hận nhìn Kha Hồng, "Tổ sư, người giả vờ bị thương, cũng không nói cho ta một tiếng, làm chúng ta lo lắng lắm."
Thiều Thừa mấy người cũng đầy mặt oán trách.
Đúng thế, ngay cả chúng ta mà người cũng giấu giếm, tổ sư quá khách khí với bọn họ.
Kha Hồng cười ha ha, "Là do Thiếu Khanh tiểu gia hỏa yêu cầu, hắn nói giấu các ngươi thì mới hiệu quả hơn."
Đám người im lặng, quả nhiên là đồ vô lương.
Tiêu Sấm bỗng nhiên nói, "Như vậy suy ra, tin tức tổ sư đột phá thất bại cũng là tên tiểu tử đó tung ra?"
Ngu Sưởng mặt có chút cổ quái, vừa định lên tiếng, bỗng nhiên có một thanh âm truyền đến, "Sư phụ!"
Tiêu Y mang theo Tiểu Hắc từ trên trời đáp xuống, nhìn khung cảnh xung quanh bừa bộn, giật mình kinh hãi, "Xảy ra chuyện gì vậy? Sư phụ, chưởng môn, sư bá, thúc thúc mọi người không sao chứ?"
Thiều Thừa lắc đầu, "Không sao, sao con lại tới đây?"
"Con không phải đang ở Thiên Ngự phong sao?"
"Không có mà," Tiêu Y ôm Tiểu Hắc, chớp mắt một cái, rõ ràng đã tò mò về những thứ xung quanh, "Nhị sư huynh gọi con đi Lăng Tiêu thành giúp Hạng sư huynh."
"Sau đó con thấy tín hiệu phát ra từ nơi này của môn phái, giống như xảy ra chuyện gì, nên con đi tìm nhị sư huynh, nhưng hắn và Đại sư huynh đều không ở Thiên Ngự phong."
"Con hỏi sư nương, sư nương nói người gọi bọn họ tới đây."
"Vậy bọn họ đâu? Chuyện gì xảy ra?"
Thiều Thừa đại khái kể lại sự tình, sau khi Tiêu Y nghe xong thì đấm ngực giậm chân, "A a a, con bị lừa... ghét bỏ, chuyện vui như vậy trước không dẫn con theo?"
Chuyện vui?
Mọi người đều tối sầm mặt mày.
Đây mà gọi là chuyện vui sao?
Đây là mạo hiểm.
Tiêu Sấm đấm ngực, học hư, học hư rồi.
Hoa tươi nhà mình đi theo mấy tên hỗn đản kia học hư rồi.
Tiêu Y rất giận, đã nói xong sẽ không bỏ rơi mình, kết quả đây?
Tự mình chạy tới chỗ này có chuyện vui, ghét bỏ, không dẫn mình đi chơi.
"Đại sư huynh đâu, nhị sư huynh đâu?" Tiêu Y lại hỏi.
"Vừa mới rời đi!" Thiều Thừa lắc đầu, "Nghĩ là chắc quay lại Thiên Ngự sơn rồi, vừa hay con đã lướt qua bọn họ."
"Hừ!" Tiêu Y khó chịu.
Tiêu Sấm lại nói với Ngu Sưởng, "Chưởng môn, tên tiểu tử kia cố ý tiết lộ tin tức của tổ sư, phải trừng phạt hắn."
Ghét bỏ, làm hư cháu gái ta, làm hoa tươi nhà Tiêu gia phát triển sai lệch.
Nhất định phải thu thập hắn.
Ngu Sưởng thì cười ha hả một tiếng, "Không nhất định là hắn..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận