Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2174: Chương 2174

Chương 2174: Chương 2174Chương 2174: Chương 2174
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Tuy nhiên rất nhanh, âm thanh nôn khan tuần tự vang lên.
Hai người rất nhanh chóng quỳ xuống.
“Nhị sư huynh, có cần đi xem thử không?”
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, kiên quyết nói: “Không đi.”
Chủ yếu là trên trời sét đánh, hắn trên mặt đất dễ dàng bị liên lụy lắm.
Vì an toàn, vẫn nên lưu lại nơi này, đừng đi tham gia náo nhiệt. “Muội muốn ổi thì cứ đi đi, ta phải ở đây trông chừng những tù binh này.”
Tiêu Y không lay chuyển được, cuối cùng mang theo tiểu Hắc cùng Giản Bắc và Quản Đại Ngưu đã nôn mửa xong đi quan sát.
Thiên Lôi cuồn cuộn, thiểm điện to lớn rơi xuống.
Nhìn Tuyên Vân Tâm tắm rửa trong thiên lôi, Tiêu Y nói thầm: “Đây mới là thiên kiếp bình thường.”
“Không nói gì khác, ít nhất thời gian đủ dài.” Thời gian kiếp lôi rơi xuống đủ dài, không giống như Kế Ngôn trước đó vô cùng tấp nập nhanh chóng.
Được chứng kiến Kế Ngôn độ kiếp Giản Bắc cùng Quản Đại Ngưu cũng âm thầm gật đầu. Hoàn toàn chính xác, đây là người bình thường độ kiếp. Đạo thứ nhất, đạo thứ hai, đạo thứ ba, rất nhanh đã đi tới đạo thứ bảy.
Đạo kiếp lôi thứ bảy rơi xuống, Tuyên Vân Tâm xông lên trời, nương theo đạo linh phù trong tay vượt qua đạo thiên kiếp thứ bảy.
Nhưng, lúc này nàng ta cảm thấy dường như đã đến cực hạn, linh phù cấp bảy trong tay vỡ nát, nàng ta cũng bị kiếp lôi đánh vào trong lòng đất.
“Ai nha, Vân Tâm tỷ tỷ chống đỡ không nổi nữa sao?” “Làm sao bây giờ?”
Quản Đại Ngưu ở bên cạnh chen vào nói: “Không phải chứ, báo tên Nhị sư huynh ngươi ra xem có được không?”
“Ngươi báo thử xeml” Báo tên Lữ Thiếu Khanh, có tác dụng không.
Cho dù là Giản Bắc hay Quản Đại Ngưu, thậm chí là Tiêu Y cũng không biết.
Nhưng bây giờ Tuyên Vân Tâm đã đến cực hạn.
Người sáng suốt đầu có thể nhìn ra được Tuyên Vân Tâm tuyệt đối không chống đỡ được đạo kiếp lôi thứ tám. Trước mắt Lữ Thiếu Khanh không ở nơi này, Tiêu Y lúc này hô to với trời cao: “Thiên kiếp, cho chút mặt mũi đi, Nhị sư huynh ta là Lữ Thiếu Khanh.” “Vân Tâm tỷ tỷ là bằng hữu của huynh ấy.”
Âm thanh cuồn cuộn, Tuyên Vân Tâm phía xa xa cũng nghe thấy.
Nàng ta lộ ra nụ cười khổ. Nàng ta đã đến cực hạn, đạo thiên kiếp thứ tám nàng ta không có lòng tin vượt qua. Có lẽ cứ như vậy đi.
Sớm biết nên chuẩn bị cẩn thận một phen mới độ kiếp. Gấp gáp quá. Mình quá nóng lòng.
Tuyên Vân Tâm kiểm điểm trong lòng, đồng thời đã dần dần mất đi đấu chí.
Nàng ta ngẩng đầu, nhìn kiếp vân trên trời.
Nhưng cho dù là như vậy, . nàng ta cũng không thể dễ dàng từ bỏ.
Nhân lúc còn có chút thời gian, Tuyên Vân Tâm vội vàng ngồi xếp bằng xuống nghỉ ngơi.
Nhưng mà vừa ngồi đã là một ngày. Tuyên Vân Tâm cũng cảm thấy không được bình thường.
Nàng ta dừng ngồi, ngẩng đầu nhìn kiếp vân trên bầu trời.
Kiếp vân xoay quanh, chậm rãi chuyển động, thiểm điện lấp lóe trong mây, tản mát ra áp lực nặng nề nhưng chậm chạp không rơi xuống kiếp lôi bá đạo.
Dựa theo tần xuất kiếp lôi rơi xuống trước đó thì đã sớm rơi xuống đạo kiếp lôi thứ tám mới đúng.
Tới hiện tại, đạo kiếp lôi thứ tám hoàn toàn không thấy tăm hơi.
Không thể nào?
Tuyên Vân Tâm trong lòng ngạc nhiên.
Giản Bắc và Quản Đại Ngưu xa xa cũng ôm đầu cảm thấy khó có thể tin được.
“Giả à?”
“Nằm mơ à?”
Hai người tự lầm bẩm, cảm thấy thế giới này quá điên cuồng.
Tiêu Y cười: “Hắc hắc, quả nhiên vẫn là tên tuổi Nhị sư huynh dùng rất tốt.”
Tuy nhiên chuyện gì có dính đến Nhị sư huynh cũng đều trở nên không bình thường. Tiêu Y nói với Tuyên Vân Tâm ở xa xa: “ Vân Tâm tỷ tỷ, tranh thủ thời gian chữa thương, đừng bỏ qua cơ hội.”
Tuyên Vân Tâm nghe vậy, cũng đè kinh ngạc trong lòng xuống, vội vàng ngồi xuống chữa thương.
Một đềm trôi qua, mặt trời mọc.
Tuyên Vân Tâm đã chữa thương một ngày một đêm. Tuy nói không thể lập tức khỏi hẳn, nhưng cũng khôi phục không ít.
Lúc này, kiếp vân trên đỉnh đầu tốc độ lăn lộn bắt đầu trở nên nhanh hơn, phát ra tiếng oanh minh trầm muộn. Tuyên Vân Tâm đứng lên, trong tay cầm vài tấm linh phù, nàng ta có thể ứng phó đạo kiếp lôi thứ tám.
“Âm ầm!”
Đạo kiếp lôi thứ tám rơi xuống, Tuyên Vân Tâm mặc dù ngăn cản tương đối vất vả, nhưng cuối cùng vẫn chịu đựng được. Cuối cùng, đạo kiếp lôi thứ chín rơi xuống, mặc dù có một ít khó khăn trắc trở, nhưng cuối cùng Tuyên Vân Tâm cũng hữu kinh vô hiểm vượt qua.
Tuyên Vân Tâm độ kiếp kết thúc, bước vào Luyện Hư kỳ. Giản Bắc cùng Quản Đại Ngưu nhìn kiếp lôi trên trời dần dần tán đi, biểu cảm của hai người đến bây giờ vẫn là cực kỳ chấn động.
“Đại ca, quá mạnh!”
“Tên kia, rất cổ quái." Chỉ dựa vào một cái tên đã có thể khiến thiên kiếp nể tình, cho đủ thời gian nghỉ ngơi. Thử hỏi, ngoại trừ Lữ Thiếu Khanh, thiên hạ này còn có ai làm được?
“Âm ầm”
Đột nhiên, kiếp vân tán đi phát ra một tiếng vang động trời, tiếng sấm to lớn vang lên, một tia chớp màu bạc từ trong kiếp vân hiện ra, xẹt qua bầu trời, tan biến ở chân trời.
“Xảy ra chuyện gì?”
Mặc dù kỳ quái, nhưng ba người Tiêu Y không truy đến cùng.
Thiên kiếp ấy à, có quan hệ với Lữ Thiếu Khanh, có chút không bình thường mới là cực kỳ bình thường.
Chỉ có Quản Đại Ngưu nói thầm một tiếng: “Tốt nhất đi bổ tên kia một cái đi.”
Bên Lữ Thiếu Khanh, nhân lúc có thời gian liền đi về chỗ ở của mình trước đó, khởi động trận pháp, sau đó tiến vào trong Thời Quang Ốc.
Trữ Vật giới chỉ bây giờ đã hơn ba năm rồi, vết nứt vẫn còn đó, rất lâu rồi chưa chữa trị được. Sau khi Lữ Thiếu Khanh đi vào, nhìn quan tài, linh bài chỉ mới khôi phục được một chút xíu ánh sáng.
Lữ Thiếu Khanh thở dài một tiếng, lẩm bẩm: “Vẫn là Trung Châu này khắp nơi đầu là hoàng kim trải đầy đất, không đến Trung Châu này có trời mới biết tới khi nào mới tích cóp đủ vài trăm triệu linh thạch.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận