Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2878: Quang Minh thành Tiên Quân

Thành Quang Minh!
Ngày xưa thành Quang Minh bình yên tường hòa giờ đây đã lâm vào cảnh rung chuyển, sợ hãi và hỗn loạn.
Tầng bùn đất rắn chắc nặng nề trên đỉnh đầu đã biến mất không thấy đâu, để lộ ra bầu trời đen kịt như mực.
Sương mù Luân Hồi hóa thành bão tố gào thét trên bầu trời.
Tiếng rít rơi vào tai rất nhiều người trong thành Quang Minh, như tiếng Tử Thần gầm thét, khiến người kinh hãi phát run.
Một tầng quang mang nhàn nhạt bao phủ toàn bộ thành Quang Minh, ở bên ngoài, vô số quái vật màu đen không ngừng tấn công.
Từng đợt lại từng đợt va chạm vào bình chướng, khiến ánh sáng trên bình chướng nhấp nháy không yên.
Tiếng gầm thét trầm thấp, ánh mắt đỏ ngầu, sát khí bạo ngược, hơi thở âm trầm quỷ dị, tất cả đều khiến người thành Quang Minh kinh sợ.
Tất cả mọi người co đầu rụt cổ trong thành Quang Minh, tấm bình chướng như ẩn như hiện chỉ mang lại cho bọn họ cảm giác an toàn vô nghĩa.
"Ta, chúng ta phải chết sao?"
"Đọa Thần, Đọa Thần nhiều như vậy, chúng ta đánh kiểu gì?"
"Toàn bộ Đọa Thần đều đến vây công thành Quang Minh?"
"Ta, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
"Xong rồi, thành Quang Minh hôm nay nhất định diệt vong, chúng ta chắc chắn chết không có chỗ chôn!"
"Nhanh, mau trốn thôi!"
"Truyền tống trận đâu? Sao không mở..."
"Ngu xuẩn, thông đạo bị cắt đứt, không gian bị giam cầm, nơi này của chúng ta đã trở thành đảo hoang rồi, không ai có thể đến cứu chúng ta đâu...."
Trong thành Quang Minh chẳng những có Tiên nhân, còn có phàm nhân và tu sĩ phàm nhân.
Đối mặt với tình cảnh trước mắt, bọn họ không nghĩ ra được biện pháp nào hay.
Chỉ có thể mang theo tâm tình bất an thấp thỏm chờ đợi.
Đương nhiên, cũng có người thừa cơ làm loạn.
Bên ngoài nguy hiểm trùng trùng, có một số người lại động tâm tư xấu xa, nghĩ đến việc nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Bất quá!
"Hừ!"
Một tiếng hừ lạnh vang lên, kẻ thừa cơ làm loạn kêu thảm rồi ngã xuống, thậm chí có kẻ thân thể nổ tung giữa không trung, tan xác, linh hồn và nhục thể bị xóa sổ trong nháy mắt.
Khí tức cường đại quét sạch thành Quang Minh, khiến không ít người kinh hồn bạt vía.
"Là, là Tiên Quân!"
"Ha ha, Tiên Quân ra tay!"
"Có Tiên Quân trấn giữ, chúng ta không sợ đám quái vật này!"
"Không sai, quái vật Đọa Thần tuy nhiều, nhưng chúng ta có Tiên Quân ở đây, có đến bao nhiêu cũng không đủ để giết!"
Mặc dù không thấy bóng dáng, nhưng khí tức của Tiên Quân khiến nhiều người đang bối rối sợ hãi bình tĩnh trở lại.
Hai chữ Tiên Quân cho nhiều người thêm sức mạnh.
Ngay sau đó, một thân ảnh xuất hiện bên ngoài bình chướng.
"Hừ!"
Vẫn là tiếng hừ lạnh, lực lượng vô hình khuếch tán như bão tố.
"Rống..."
Vô số quái vật nổ tung trong cơn bão táp, máu đen văng tung tóe.
Trong khoảnh khắc, đám quái vật như thiêu thân lao đầu vào lửa bị quét sạch không còn một mống.
Thành Quang Minh đang rung chuyển lập tức trở lại bình yên.
Sương mù Luân Hồi trên trời cũng bị xua tan hơn một nửa, thành Quang Minh khôi phục lại ánh sáng.
Cảnh tượng này khiến người trong thành Quang Minh hoan hô.
"Ha ha, Tiên Quân uy vũ!"
"Không biết là vị Tiên Quân nào?"
"Ha ha, mặc kệ là vị nào, hắn đều là Định Hải Thần Châm của thành Quang Minh chúng ta!"
"Không sai, có Tiên Quân trấn giữ, thành Quang Minh chúng ta không sao..."
Vị Tiên Quân đứng sừng sững trên thành Quang Minh, giờ phút này trong mắt mọi người trong thành giống như Thần Linh, mang đến cho họ ánh sáng, mang đến cho họ sự an toàn.
Nhưng mà!
Chưa đợi đám người cao hứng được bao lâu, sương mù Luân Hồi vốn đã tan đi trên bầu trời đột nhiên gào thét trở lại.
Trong tiếng gào thét, sương mù Luân Hồi một lần nữa tụ lại trên đỉnh đầu mọi người.
Rất nhanh liền trở nên đen nghịt, nặng nề, áp lực trực tiếp đè xuống đám người.
Lại một lần nữa tạo ra áp lực to lớn cho mọi người.
Tiên Quân đang che giấu khuôn mặt hừ lạnh một tiếng, rồi thân ảnh lóe lên, giết vào trong sương mù Luân Hồi.
Đám người thấy vậy tinh thần đại chấn, Tiên Quân ra tay, ổn rồi!
"Hừ, lũ không biết sống chết, Tiên Quân ở đây mà bọn chúng còn dám lỗ mãng?"
"Tốt, Tiên Quân uy vũ!"
Ầm ầm!
Một tiếng nổ lớn, vụ nổ kinh khủng trên bầu trời thành Quang Minh bùng phát, sóng xung kích cường đại từ trên trời giáng xuống.
Ánh sáng mạnh mẽ nhấp nháy, bình chướng của thành Quang Minh hiện lên.
Sau một khắc, ánh sáng bùng nổ, mắt của tất cả mọi người biến thành một màu trắng xóa.
Tiếng ầm ầm bên tai không ngừng.
Chấn động mãnh liệt khiến thành Quang Minh lay động, nhiều người hoảng sợ nằm sấp xuống đất, toàn thân run rẩy.
Giờ khắc này, họ cảm giác như tận thế cũng chỉ đến thế mà thôi.
Tiếng ầm ầm biến mất, ánh sáng tan đi, thiên địa dần dần trở lại bình tĩnh.
Mọi người mới dám cẩn thận mở mắt, ngẩng đầu lên.
Vừa mở mắt lên nhìn, liền thấy một thân ảnh từ trên trời rơi xuống, như đá tảng rơi xuống.
Oanh!
Thân ảnh đó rơi xuống mặt đất một cách rắn chắc, gây ra chấn động cho thành Quang Minh lần nữa.
"Tiên, Tiên Quân..."
"A, không thể nào..."
"Tiên Quân thua?"
Nhiều người toàn thân lạnh toát, kinh hãi ôm đầu, không dám tin vào cảnh tượng trước mắt.
Tiên Quân, một tồn tại vô địch trong lòng họ, giờ phút này lại giống như một con chó chết, bị đánh nằm bẹp.
"Là, là ai?"
"Ai có thể ngay lập tức đánh bại Tiên Quân?"
"Chẳng, chẳng lẽ..."
Một luồng khí tức kinh khủng tràn ngập.
Không hề che giấu, không hề cố kỵ phát ra.
Thái Sơn áp đỉnh kinh khủng ập đến, như núi lớn vô hình rơi xuống trên người mỗi người.
"Phụt!"
Nhiều người trong nháy mắt thổ huyết.
Thậm chí, dưới luồng sức mạnh này, thân thể tan xác, hóa thành một đám huyết vụ.
Bành bành...
Tiếng thân thể nổ tung vang lên khắp thành Quang Minh, máu đỏ văng tung tóe, tựa như những đóa hoa tươi màu đỏ đang nở rộ.
Thật hãi hùng!
Chỉ trong một thoáng ngắn ngủi, đã có mấy vạn người dưới áp lực kinh khủng mà hóa thành huyết vụ.
Mà số lượng đó còn không ngừng tăng lên.
Dù là Địa Tiên, Thiên Tiên cũng không dễ chịu.
Bọn họ cảm giác được huyết khí trong cơ thể cuồn cuộn, áp lực mạnh mẽ dường như muốn ép nát thân thể họ.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, nơi đây thành Quang Minh sẽ ngập tràn thi thể.
Ngay vào thời khắc tất cả mọi người tuyệt vọng, một đạo khí tức từ phía xa bùng phát, sức mạnh vô hình phóng lên trời, xông vào trong sương mù Luân Hồi dày đặc.
"Ầm ầm!"
Tiếng trầm thấp vang lên, khí tức kinh khủng tiêu tán, áp lực của mọi người đều tan biến.
Hô hô...
Mọi người cố gắng hít thở, thành Quang Minh lại một lần nữa tràn ngập hơi thở sự sống.
Một giọng nữ vang lên, "Tắc Bình, ngươi muốn chết..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận