Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 347 - Ngươi là Nguyên Anh?



Chương 347: Ngươi là Nguyên Anh?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh quan sát Cận Hầu. Cận Hầu cũng đang quan sát Lữ Thiếu Khanh.Cận Hầu quan tâm đến thực lực của Lữ Thiếu Khanh hơn.Lữ Thiếu Khanh chỉ vung tay một cái liền có thể thu thập được Cảnh Dương là Kết Đan trung kỳ không còn sức đánh trả.Bởi vậy có thể thấy được thực lực của hắn không hề đơn giản như bề ngoài.Càng không tệ hại như lời đồn đại.Gã nghi ngờ đánh giá Lữ Thiếu Khanh, trong lòng không ngừng suy đoán, chần chờ một lát mới hỏi: “Cảnh giới của ngươi là Nguyên Anh kỳ sao?”Cận Hầu thật sự cũng không dám xác định.Nhưng gã thực sự không nghĩ ra còn khả năng nào khác.Dù là Cận Hầu gã, cảnh giới Kết Đan hậu kỳ tầng chín, đối mặt với một vị tu sĩ Kết Đan trung kỳ, cũng không thể nói xử lý là xử lý ngay được.Cho dù là đánh lén cũng không được.Mà Cảnh Dương còn đến từ đại gia tộc Trung Châu, không phải tu sĩ Kết Đan bình thường.Khả năng duy nhất là thực lực của Lữ Thiếu Khanh đã vượt xa Cảnh Dương, thành thế nghiền ép.Cận Hầu cũng khiến cho mấy nàng Tiêu Y và Tuyên Vân Tâm giật nảy mình.Tiêu Y bế Tiểu Hồng trợn tròn hai mắt, miệng nhỏ lại há ra thành hình chữ o.Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy chấn kinh.Nhị sư huynh của mình đột phá Nguyên Anh từ khi nào rồi?Trước đó vẫn còn là Kết Đan kỳ, ra ngoài một chuyến đã thành Nguyên Anh kỳ rồi.Biết trước thế mình cũng nên đi cùng mới tốt.Hết khiếp sợ, Tiêu Y lại hưng phấn. Sư phụ sư huynh của mình đều là Nguyên Anh, mình có thể đi ngang được rồi không?Mà Tuyên Vân Tâm càng chấn kinh hơn cả Tiêu Y.Trước đó nàng ta cũng biết Lữ Thiếu Khanh rất lợi hại, biểu hiện lúc trước của hắn là thực lực Kết Đan kỳ.Nhanh như vậy đã là Nguyên Anh à?Hắn ra ngoài làm cái gì? Vì sao thực lực lại tăng nhanh như thế?Khuôn mặt như hoa đào của Tuyên Vân Tâm cực kỳ kinh ngạc chấn động, nhìn sang Lữ Thiếu Khanh một cách khó tin.Tên hỗn đản này thật đáng sợ.Lòng dạ thâm trầm, tâm cơ thâm sâu khó lường, còn giảo hoạt hơn rất nhiều lão yêu quái.Thiên phú còn cao như thế. Thế này có còn cho người ta sống nữa hay không.Trước đó nàng ta còn nghĩ, Đại sư huynh của mình đến sẽ cho Lữ Thiếu Khanh chịu đau khổ, hiện giờ xem ra đây là một chuyện cười.Đối mặt với sự chờ mong của mọi người, Lữ Thiếu Khanh chỉ mỉm cười trả lời Cận Hầu: “Ngươi đoán xem!”Chỉ ba chữ, cộng thêm thái độ vô lại.Trong lòng Cận Hầu xoắn lại một chút, nộ khí không nhịn được mà bốc lên.Ở Điểm Tinh Phái, lấy thân phận của gã, cho dù là cấp trưởng lão cũng không dám dùng thái độ này với gã.Tuyên Vân Tâm nhận ra Cận Hầu nổi giận.Nghiên cứu hơn mười năm, nàng ta hiểu tính cách Cận Hầu rất rõ.Cận Hầu làm người tự ngạo, lạnh lùng, có một trái tim vô cùng lãnh khốc.Cho dù là đồng môn, đã mất giá trị lợi dụng, cũng sẽ bị gã xem như con ghẻ.Gã không cho phép có người đối nghịch với mình.Người đối nghịch với gã chưa bao giờ có kết cục tốt.Thậm chí, Tuyên Vân Tâm bị Lữ Thiếu Khanh bắt làm tù binh, tung tin đồn nhảm về quan hệ của hai người, chưa chắc Cận Hầu đã nổi sát tâm với Lữ Thiếu Khanh.Nhưng hành vi vừa rồi của hắn lại khơi dậy sát tâm của Cận Hầu.Nhưng mà!Tuyên Vân Tâm ý vị thâm trường nhìn Cận Hầu. Ngươi còn chưa lĩnh giáo sự lợi hại của tên hỗn đản này đâu. Hắn không phải đám đệ tử Lăng Tiêu Phái khúm núm với ngươi.Nhìn hai người đứng cách nhau xa xa, Tuyên Vân Tâm cảm thấy cần phải mồi thêm chút lửa.Lữ Thiếu Khanh là tên hỗn đản. Đại sư huynh Cận Hầu của nàng ta cũng không khá hơn chút nào.Với nàng ta mà nói, nếu có thể, nàng ta sẽ xử lý cả hai người.Tuyên Vân Tâm nói với Cận Hầu: “Đại sư huynh, huynh đi đi, huynh không phải đối thủ của hắn.”Nam nhân ghét nhất là bị người khác nói mình không được.Đừng nói là thiên chi kiêu tử như Cận Hầu, cho dù là tu sĩ bình thường cũng khó mà chịu được.Nói đi nói lại, có còn mặt mũi nữa không?Cận Hầu không phải Lữ Thiếu Khanh, không thể làm được chuyện mất mặt.Gã nhìn Lữ Thiếu Khanh, khẽ cười hỏi: “Thật sao? Ta lại muốn lĩnh giáo một phen.”Điển hình là ngoài cười trong không cười, mặc dù mặt là cười nhưng lại khiến người ta cảm thấy từng cơn ớn lạnh.Dù Lữ Thiếu Khanh trước mắt có là Nguyên Anh, Cận Hầu cũng không lùi bước.Gã là Kết Đan tầng chín, đã tới ranh giới Nguyên Anh, chỉ còn thiếu một cơ hội đột phá.Đánh với Lữ Thiếu Khanh cũng không có hại gì với gã, có thể từ đây nhân họa được phúc, tìm được thời cơ đột phá.Nói xong, Cận Hầu nghiêm mặt lại, lấy ra một tấm linh phù màu hồng.Màu đỏ lưu chuyển trên mặt linh phù, tỏa ra khí tức nóng bỏng.Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy thì lập tức chửi ầm lên: “Hỗn đản. Đừng có dùng linh phù của ta!”Tuyên Vân Tâm suýt nữa ngã chúi đầu xuống đất.Nàng ta bỗng cảm thấy bất lực thật sâu. Tên hỗn đản này, rốt cuộc linh phù tứ phẩm là cha ngươi hay mẹ ngươi?Cận Hầu không hiểu ý Lữ Thiếu Khanh, chỉ hét lớn: “Đánh với ta một trận.”“Đừng có cho thể diện mà không cần. Ta để cho sư muội ta đến chơi chết ngươi.”Lữ Thiếu Khanh hùng hùng hổ hổ xong, quay sang dỗ Tiêu Y: “Tới, chơi chết gã cho ta.”Tiêu Y bên cạnh đã chuẩn bị xong tư thế xem kịch hay rồi đấy.Chuẩn bị xem Nhị sư huynh đánh bại Đại sư huynh của Điểm Tinh Phái.Không ngờ mình sẽ thành nhân vật chính lên sân.Nhân vật chính này không tốt đẹp gì.Tiêu Y trợn trắng mắt, ngất đi.Nhưng nàng còn chưa lật được lòng trắng ra, Nhị sư huynh đã nhìn sang.Không thể giả chết, chỉ có thể tỏ vẻ đáng yêu.Mặc dù tác dụng không lớn.Tiêu Y vô cùng đáng thương nòi; “Nhị sư huynh, muội không đánh lại gã.”Còn không phải sao? Tuyên Vân Tâm đã từng nói, thực lực của Cận Hầu là cảnh giới Kết Đan hậu kỳ tầng chín.Hiện tại Tiêu Y nàng mới là Trúc Cơ tầng một, lấy cái gì mà đánh?Dùng đầu đụng sao?Gã đứng yên bất động ta cũng không động được vào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận